Hôn lễ.
Minh Thù được người mặc lên hỉ phục nặng nề, mũ phượng nặng đến cổ cô đều sắp gãy mất.
Cái này cần bao nhiêu tiền a!
Có thể đổi bao nhiêu đồ ăn vặt a!
Lãng phí!
Tức giận đến Minh Thù lại lấp trong miệng hai khối bánh ngọt.
“Ôi, tiểu thư, ngài đừng ăn.” Nha hoàn hầu hạ nhanh chóng bưng đồ ăn trước mặt Minh Thù đi: “Giờ lành sắp đến.”
Minh Thù ôm chặt lấy đĩa, lẽ thẳng khí hùng: “Không ăn no làm sao có sức lực thành hôn?”
Nha hoàn: “…”
Minh Thù cùng nha hoàn giằng co một hồi, bên ngoài đã có người đến thúc giục, nha hoàn đành phải từ bỏ, làm tóc trước cho Minh Thù.
“Giờ lành đến —— ”
Nha hoàn lần này là rất kiên quyết kéo đi cái đĩa trong tay Minh Thù đi: “Tiểu thư, van ngài, tranh thủ thời gian a.”
Người này xuất giá làn sao không sốt ruột tí nào?
Coi như không nóng nảy, dù sao cũng phải khẩn trương chứ?
Coi như không khẩn trương, cũng phải cao hứng chứ!
Kết quả tiểu thư này của cô ta hoàn toàn bất vi sở động, hôn lễ đại sự như vậy còn giống như thua một bàn điểm tâm.
Một đám người vội vàng hấp tấp đội khăn tân nương lên cho Minh Thù, dẫn cô ra khỏi phủ Thừa tướng.
Đội ngũ đón dâu đã chờ bên ngoài phủ.
Hồng y như lửa, Thái tử điện hạ đứng trước đội ngũ đón dâu, hắn nhìn người từ cửa phủ ra ngoài, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười.
Đây chính là người hắn muốn cưới.
Minh Thù bị khăn tân nương che chắn nên không nhìn thấy phía trước, chỉ có thể đi theo trình tự.
Từ phủ Thừa tướng đến Đông cung, thảm đỏ trải đất, mười dặm hồng trang nghênh đón.
–
Hôn lễ chi tiết rườm rà, chờ hôn lễ kết thúc, Minh Thù đã mệt mỏi tê liệt.
Được đưa vào phòng cưới, cô một tay kéo lấy khăn tân nương xuống.
“Ai, Thái Tử Phi, không được không được!” Cung nữ hầu hạ bên cạnh kinh hô một tiếng.
Minh Thù đem khăn đưa cho cô ấy: “Có cái gì không được, điện hạ lại không ở đây.”
“… Cái này là điềm xấu, khăn tân nương phải được Thái tử lấy xuống. Thái Tử Phi ngài nhanh lên đội khăn tân nương lên đi.”
“Một hồi đội không được?”
“Không, không được a Thái Tử Phi.” Cung nữ sắp khóc.
“Như vậy, ngươi đi ra ngoài trước.” Minh Thù đẩy cung nữ ra ngoài: “Ngươi đi xem, lát nữa nếu Thái tử đến đây, ngươi liền tiến đến nói cho ta một tiếng.”
“Cái này… Thái Tử Phi, Thái Tử Phi ngài đừng đóng cửa.”
“Thái Tử Phi, ngài để cho ta đi vào…”
Minh Thù thở ra một hơi, lấy mũ phượng nặng trĩu trên đầu xuống, hoạt động cổ có chút cứng ngắc một chút.
Cô ngó ngó mũ phượng trong tay, cái đồ chơi này có thể đổi bao nhiêu đồ ăn vặt a.
Lãng phí.
Minh Thù ở trong phòng nhét đầy bao tử, cả ngày hôm nay đều là các loại lễ nghi lung tung, cô căn bản không có thời gian ăn cái gì.
Lận Quyết phải ứng phó rất nhiều người, trong thời gian ngắn không qua được, Minh Thù ăn xong đồ ăn liền bất tri bất giác ngủ thϊếp trên giường.
Cô là bị hôn đến tỉnh, mùi rượu nhàn nhạt lưu chuyển giữa răng môi, con ngươi Lận Quyết híp lại, tựa hồ mang theo một chút men say.
“Cô vợ nhỏ…” Hắn thì thầm một tiếng.
Bên ngoài đã an tĩnh lại, hẳn là tiệc cưới đã kết thúc.
“Chàng không mệt?” Minh Thù hỏi hắn.
“Mệt mỏi.” Lận Quyết hôn hôn khuôn mặt cô: “Nhưng đêm tân hôn không thể thiếu động phòng hoa chúc, đúng không cô vợ nhỏ.”
Minh Thù: “…” Xin chú trọng
–
Hôm sau.
Minh Thù vừa mở mắt liền đối đầu với Lận Quyến tinh thần phấn chấn.
“Chào buổi sáng, Thái Tử Phi.”
“Chào buổi sáng.”
Minh Thù toàn thân đều không thoải mái, Lận Quyết chôn trong cổ cô nhẹ ngửi mấy lần, cánh môi như có như không lướt qua làn da của cô.
“Cô vợ nhỏ thật thơm.”
“Tránh ra.”
“Lại ôm một lát.”
Lận Quyết chơi xấu.
Bởi vì chuyện thành hôn nên Hoàng đế cố ý cho hắn nghỉ phép, gần đây đều không cần đi vào triều.
Lận Quyết hôn bả vai cô, hôn tiếp hôn tiếp liền bắt đầu không có quy củ.
“Cô vợ nhỏ?”
“Làm gì?”
Lận Quyết xoay người đè trên người cô, nơi nào đó đã đứng lên, không nặng không nhẹ chống đỡ lấy cô.
Nhưng hắn cũng không hề động, nhìn chăm chú người đối diện.
“Nàng thích ta không?”
Hắn hỏi.
Minh Thù nghiêng đầu: “Làm liền làm, không làm liền dậy, ta muốn đi ăn sớm…”
Minh Thù thở hốc vì kinh ngạc.
Hắn cứ như vậy không có chút phòng bị nào xông tới.
“Cô vợ nhỏ nàng thích ta không?” Hắn đè thấp thân thể, cơ hồ cùng Minh Thù dán chặt đến không có khe hở dư thừa nào, thanh âm trầm thấp.
Minh Thù: “…”
Lận Quyết cười nhẹ một tiếng: “Cô vợ nhỏ nếu không trả lời ta, chúng ta cứ như vậy đợi đi.”
Gian phòng trong lúc nhất thời lặng im không nói gì.
Minh Thù quay đầu, Lận Quyết hôn cô một chút, thân thể bọn họ thân mật dán vào nhau, cảm giác nóng rực không ngừng kéo lên nhưng người đều tỉnh táo.
Cuối cùng là Lận Quyết thở dài trước.
“Trả lời một chút khó khăn như vậy sao?”
“Ta đói.”
Lận Quyết động hai lần: “Vậy cô vợ nhỏ cho ta ăn no trước đi?”
Minh Thù trong lòng có chút bực bội, nhịn một chút, chủ động với hắn.
Lận Quyết cũng không dám trì hoãn quá lâu, sợ thật sự làm cô vợ nhỏ hắn vừa cưới đói chết.
Thời điểm mặc quần áo cho Minh Thù, Lận Quyết nhìn chăn trắng trên giường, đột nhiên rút ra môt cây dao găm.
Minh Thù: “…”
Làm gì!
Coi như trẫm không trả lời, ngươi cũng không cần đột nhiên rút đao như vậy!
Lận Quyết rạch trên ngón tay một chút, đem giọt máu nhỏ lên chăn trắng.
Minh Thù nhìn chằm chằm hắn.
“Cái này lát nữa sẽ có người đến thu dọn, nếu không có sẽ có người nói lung tung, ta cũng không muốn vợ ta bị người ta nói loạn.” Lận Quyết giải thích.
“Thế nhưng chàng nhỏ cũng thật nhiều giọt, ta bị băng huyết sao?”
Lận Quyết: “…”
Lận Quyết nhanh chóng đè chặt tay cầm máu, sau đó cẩn thận mặc áo ngoài cùng giày cho Minh Thù.
“Vợ ta thật xinh đẹp.” Thái tử điện hạ mừng khấp khởi vây quanh Minh Thù.
“…” Giống một kẻ ngu.
Chết đói.
Ăn cơm!
Minh Thù lắc đầu, vội vàng mở cửa ra.
“Cô vợ nhỏ chờ ta một chút.”
Lận Quyết vừa mặc vừa đi ra ngoài.
Bữa sáng đã sớm chuẩn bị xong, Xảo Tình đợi ở một bên, thần sắc uể oải.
Thấy Lận Quyết đuổi theo Minh Thù tới, đáy mắt càng là hiện lên một chút tức giận, cũng dám đi trước điện hạ! Không biết quy củ.
“Cô vợ nhỏ, đút ta.”
“Không muốn.”
Xảo Tình: “…” Cũng dám cự tuyệt yêu cầu của điện hạ!
“Đút một cái.”
“Không muốn!” Minh Thù ôm chặt bát: “Chàng không có tay sao?”
Xảo Tình: “…” Cũng dám nói chuyện như thế với điện hạ!
“Không có.”
“Vậy chàng đừng ăn, ta ăn một mình.” Minh Thù nhìn Lận Quyết cười một chút.
Một nụ cười kia làm cả người Lận Quyết đều nhộn nhạo, cô vợ nhỏ cười lên thật là xinh đẹp.
Lận Quyết tằng hắng một cái, trấn định phân phó người hầu bên cạnh: “Các ngươi lui xuống trước.”
Xảo Tình tiến lên một bước, bị người phía sau giữ chặt, nửa kéo nửa túm lôi cô ta rời đi.
“Xảo Tình tỷ tỷ, ngươi làm gì?”
“Nữ nhân kia…”
“Xảo Tình tỷ tỷ, hiện tại cô ta là Thái Tử Phi.”
“… Thái Tử Phi bất kính với điện hạ, ngươi không thấy sao?”
“Điện hạ đối với Thái Tử Phi sủng ái cùng yêu thích, ngươi cũng không phải không nhìn thấy, Xảo Tình tỷ tỷ, chúng ta đều là người hầu, đừng mơ tưởng tới các chủ tử.”
Xảo Tình: “…”
Xảo Tình nghe thấy tiếng cười mơ hồ từ bên trong truyền tới, giậm chân một cái, quay người chạy đi.
*** Hôm nay rảnh lúc nào ta sẽ up a!! Hôm nay ta chuyển nhà nên giờ bye bye thôi***