Tùy Phong vốn cũng nói chuyện không tốt, căn bản nói không lại Minh Thù.
Bất quá mấy câu liền bị Minh Thù làm cho mờ mịt.
Hắn xém chút đã quên việc mình đến tìm cô để làm gì.
“Chuyện này nói không chừng còn có ẩn tình, Vãn Lạc không phải loại người như vậy, trước hết ngươi để lâu chủ rút lại mệnh lệnh…”
Minh Thù cắt đứt hắn: “Đông Thập, ngươi nghe thấy hắn nói gì không?”
Đông Thập trừng Tùy Phong một chút: “Nguyệt tỷ tỷ, Tùy Phong công tử muốn tỷ nói với lâu chủ rút lại mệnh lệnh.”
“Ngươi coi ta là ai? Lâu chủ có thể nghe ta? Ngươi đặt lâu chủ ở chỗ nào, Tùy Phong công tử a, cơm không thể ăn bậy, lời nói cũng không thể nói lung tung, cẩn thận lâu chủ tìm ngươi nói chuyện.”
Cuối cùng, Minh Thù vẩy vẩy tay áo: “Tùy Phong công tử, chúng ta vẫn là đến đánh một trận đi.”
Tùy Phong: “…”
Thần Nguyệt này đã xảy ra chuyện gì?
Trước kia mặc kệ hắn nói cái gì, cô đều sẽ đồng ý.
Hôm nay làm sao…
Tùy Phong không còn được cảm giác Minh Thù nghe lời vô điều kiện, trong lòng tự nhiên có chút khác thường.
Ánh mắt nhìn Minh Thù đều mang theo vài phần cổ quái.
“Có đánh hay không? Không đánh đừng quấy rầy chúng ta.” Minh Thù thúc giục một tiếng.
Tùy Phong không biết làm sao, xoay người rời đi.
Chờ ra khỏi viện tử, hắn quay đầu nhìn bảng hiệu trên cửa viện một chút.
Hắn không thích nữ nhân này, đại khái là bởi vì cô không nói chuyện quá nhiều, mà Vãn Lạc lại khác biệt, người như bọn họ, cuộc sống vốn là rất tẻ nhạt, Vãn Lạc luôn luôn linh tinh cổ quái, tựa hồ có thể xua tan những lo lắng kia.
Cho nên hắn càng thích Vãn Lạc.
Tùy Phong thu tầm mắt lại, quyết định đến chỗ lâu chủ.
–
Đông cung.
Nam nhân đứng trong đình viện, ngửa đầu nhìn ánh trăng.
Hắn khoác trên người một chiếc áo choàng được chế tác tinh xảo, ánh trăng chiếu lên giống như có ánh sáng lưu động.
Tiểu thái giám mang theo đèn bước nhanh từ hành lang tới: “Điện hạ, Bệ Hạ truyền.”
“Chuyện gì?”
“Nô tài không biết.”
Thái tử điện hạ kéo lấy áo choàng: “Đi thôi.”
Ra khỏi Đông cung, thị vệ Tạ An của Thái tử điện hạ tiến lên: “Điện hạ, chạng vạng tối nghe nói Thừa tướng đại nhân tiến cung, lúc này Bệ Hạ truyền đến, sợ là vì vụ án tham ô của Trữ Châu trước đó.”
Thái tử điện hạ: “Ta đã trở về lâu như vậy, hiện tại bọn họ mới nổi lên, xem ra là có chuẩn bị.”
Tạ An lo lắng: “Bệ Hạ không cách nào bảo vệ ngài, điện hạ, tối hôm nay sợ là một trận ác chiến.”
Thái tử điện hạ có chút nắm chặt áo choàng: “Ừ.”
Tạ An lo lắng.
Thừa tướng cùng Thái hậu một phe, lần này Thái tử điện hạ điều tra vụ án tham ô động đến người của bọn họ, dù sao cũng sẽ không kết thúc yên lành
Chỉ hi vọng…
Bệ Hạ coi như không có thành tựu cũng không nên cản trở điện hạ.
“Đúng rồi, ta để ngươi điều tra người, tra được thế nào rồi?”
Tạ An xoay người lạii, phản ứng vài giây mới nói: “Tạm thời vẫn chưa có tin tức…”
“Tiếp tục tra.”
“Vâng.”
Bóng đêm mịt mờ.
Nam tử chậm rãi đi về phía một nơi thông đến cửa cung.
–
Tùy Phong cầu xin cho Vãn Lạc, lâu chủ trực tiếp phát cho hắn một cái nhiệm vụ, đem hắn đuổi đi.
Quy củ của Tiên Nguyệt Lâu mặc dù không nhiều, thế nhưng nếu như chống lại mệnh lệnh, kết quả cũng cực kỳ thảm.
Không có Tùy Phong bảo vệ, thời gian Vãn Lạc trải qua cũng không quá như ý.
Minh Thù ở Tiên Nguyệt Lâu ăn không ngồi rồi hơn nửa tháng, đầu bếp của Tiên Nguyệt Lâu đều đã đến chỗ lâu chủ cáo trạng, để lâu chủ cho cô một nhiệm vụ.
Minh Thù chính là ngồi ăn rồi chờ chết, làm sao lâu chủ không cho phép.
“Đây là nhiệm vụ.”
Lâu chủ đem một tờ giấy đưa cho cô.
Minh Thù mở ra nhìn một chút: “Ám sát… Thái tử điện hạ?”
Lâu chủ gật đầu: “Đông cung phòng giữ nghiêm ngặt, tự ngươi cẩn thận.”
Hắn dừng một chút: “Nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ lần này, lâu chủ đời tiếp theo chính là ngươi.”
Minh Thù đem tờ giấy đốt đi: “Lâu chủ, lời này của ngươi đã nói qua với bao nhiêu người?”
Lâu chủ có một chòm râu, đoán chừng dựng râu trừng mắt.
“Loại chuyện ám sát thái tử của một nước này, ta sẽ tùy tiện giao cho người khác?”
Minh Thù hoài nghi.
“Ra ngoài!” Lâu chủ cả giận nói.
Việc của hắn, lúc nào đến phiên cô suy đoán.
Minh Thù rời phòng, trở về viện thu dọn đồ đạc.
Đông Thập bưng khoai nướng đi tới, mùi thơm lập tức hấp dẫn lấy ánh mắt của Minh Thù.
“Đông Thập.” Minh Thù cười tủm tỉm gọi hắn.
“Ầy, cố ý nướng cho Nguyệt tỷ tỷ, rất thơm… Ài, tỷ để lại cho ta hai cái a!”
Đông Thập cướp lại hai cái, thấy Minh Thù đang thu dọn đồ đạc liền hỏi: “Nguyệt tỷ tỷ có nhiệm vụ sao?”
“Đúng vậy.” Minh Thù nói: “Gần đây ngươi rất nhàn?”
Đông Thập nhún vai: “Vãn Lạc không phải đã bị giáng cấp sao? Chúng tôi sắp khảo hạch chọn ra một người thăng lên sát thủ cấp Thiên.”
“Nhiệm vụ lần này nguy hiểm không?”
“Bình thường.” Tiểu yêu tinh nếu biết trẫm đi ám sát hắn, không biết có vui vẻ hay không.
“Vậy không phải ta sẽ rất lâu đều không gặp được Nguyệt tỷ tỷ?” Có đôi khi một nhiệm vụ khó phải giải quyết từ mấy tháng đến nửa năm cũng có thể.
Sát thủ cấp Thiên tự nhiên đều là nhận nhiệm vụ khó giải quyết.
Khuôn mặt non nớt rất không vui.
Không có Nguyệt tỷ tỷ, không ai giúp hắn lắc lư đầu bếp làm nhiều đồ ăn ngon.
Đông Thập kiên trì muốn đưa Minh Thù ra ngoài.
Hai người rời khỏi Tiên Nguyệt Lâu.
“Vãn Lạc, chỉ là một cái nhiệm vụ đơn giản, ngươi lại thất bại!? Tinh thần không tốt? Ngươi mỗi ngày đều tinh thần không tốt, Tiên Nguyệt Lâu là nơi nào, ngươi cho rằng là nhà ngươi?”
Đông Thập dắt lấy tay áo Minh Thù, để cô nhìn bên kia.
Lúc này bọn họ đang đứng ở hành lang hơi cao một chút, phía dưới là một sân luyện võ.
Lúc này phần lớn người đều đứng ở một bên, mà ở giữa chỉ có hai người.
Chính là Vãn Lạc đã lâu không gặp.
“Ta cho ngươi biết, lần sau lại không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi liền làm nha hoàn cho ta đi!”
“Trừng ta làm gì?”
“Ngươi còn trừng!”
Ba!
Người giáo huấn Vãn Lạc một roi đánh tới.
Vãn Lạc kêu thảm một tiếng: “Vết thương trên người ta còn chưa hồi phục, ngươi liền để ta đi làm nhiệm vụ, ta thất bại có thể trách ta sao?”
“Ngươi còn mạnh miệng? Tiên Nguyệt Lâu dùng tiền nuôi không ngươi sao?”
Vừa nói vừa đánh vài roi trên người Vãn Lạc.
Vãn Lạc chịu không nổi, đứng dậy chạy.
Chọc đến phía dưới náo loạn bắt người một hồi.
“Đáng đời.”
Đông Thập hừ lạnh một tiếng.
“Xem cô ta còn dám khi dễ Nguyệt tỷ tỷ hay không.”
“Đi thôi.”
Hai người muốn từ trên hành xuống dưới phải đi ngang qua sân luyện võ, vừa lúc nhìn thấy Vãn Lạc đang bị hai người hợp lực bắt lấy.
Hận ý dưới đáy mắt Vãn Lạc trong nháy mắt mãnh liệt bắn ra.
Thần Nguyệt!
Chính là cô.
Chính là nữ nhân này!
“Nhìn kỹ cho ta, lại có ai không nghe lời chính là kết cục này.”
Ba…
Roi mang theo gai đánh vào trên thân người, có thể tưởng tượng có bao nhiêu đau đơn.
“Các ngươi chỉ là sát thủ cấp Hoàng, muốn trèo lên liền cố gắng cho ta, đừng ngã xuống, bằng không thì kết cục sẽ chỉ càng không tốt hơn.”
“Quy củ của Tiên Nguyệt Lâu không nhiều, nhưng không phải là không có quy củ! Các ngươi đều nhớ kỹ cho ta!”
Thanh âm răn dạy cùng tiếng kêu thảm thiết hỗn hợp thành một mảnh.
Rời khỏi địa bàn Tiên Nguyệt Lâu, Đông Thập nhìn Minh Thù: “Nguyệt tỷ tỷ, tỷ phải sống sót trở về.”
Nghề này của bọn họ, hôm nay đi ra ngoài, ai biết còn có thể còn sống trở về hay không.
Nguyện vọng lớn nhất đại khái chính là có thể còn sống trở về.
“Yên tâm, nói với đầu bếp, ta sẽ còn trở lại.”
“Phốc ha ha ha…” Đông Thập phình bụng cười to: “Đầu bếp sẽ cầm đao chém tỷ.”
“Đi đây.”
Đông Thập đưa mắt nhìn Minh Thù rời đi, mãi đến lúc thân ảnh của Minh Thù đã không nhìn thấy, hắn mới nói một tiếng: “Nguyệt tỷ tỷ… Hẹn gặp lại.”