Quả bóng dừng lại ở trước mặt Minh Thù, không dựa vào bất kỳ vật gì, lơ lửng giữa không trung.
Tay Dư Thâm chậm chạp buông xuống, quả bóng như mất đi khống chế, “Ba” một tiếng rơi xuống mặt đất, từ sàn nhà lăn đến bên chân Dư Thâm.
Hắn nhìn Minh Thù: “Vì sao không tránh.”
Ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, cả người cô đều hòa mình vào bóng tối làm cho người ta nhìn không thấu.
Lại mang một chút lực hấp dẫn, để cho người ta nghĩ cách lột lớp bọc kia ra nhìn xem bên trong đến cùng là cái gì.
Là Xuân Hoa rực rỡ, vẫn là bạch cốt sâm sâm.
“Tôi chỉ là một người bình thường, đối mặt dị năng giả có thể tránh được sao?”
Cô không tránh, chỉ là bởi vì tin tưởng hắn sẽ không thật sự động thủ đối với mình.
Dư Thâm thu tầm mắt lại: “Người bình thường a.”
Mấy chữ này thật nhẹ, nếu như không phải lúc này trong phòng không có âm thanh gì cơ hồ sẽ không nghe được.
Dư Thâm lại không để ý tới cô, nhìn chằm chằm trái bóng trên mặt đất, giống như có thể nhìn tới nở ra một đóa hoa.
Thẳng nam Thù lười cùng hắn đứng ở chỗ này một đêm, nhảy cửa sổ đi xuống.
Cô vừa xuống dưới, âm thanh đông đông đông liền tiếp tục vang lên.
Minh Thù: “…”
Tiểu yêu tinh có bệnh a!!!
Minh Thù bịt lấy lỗ tai, lăn qua lăn lại vài vòng trên giường, cuối cùng để thú nhỏ mở ra một kết giới cũng an tĩnh lại.
An ủi?
Không thể nào.
Thẳng nam Thù làm sao có thể làm loại chuyện đó.
–
Hôm sau.
Lúc Minh Thù xuống lầu vừa vặn gặp phải thím Chu, thím Chu bưng điểm tâm, Minh Thù cười tủm tỉm muốn nhận lấy: “Thím Chu hôm nay làm bữa sáng cho tôi sớm như vậy…”
“Tiểu thư…” Thím Chu lui về sau: “Cái này không phải cho ngài.”
Nụ cười của Minh Thù nhạt đi mấy phần.
Thím Chu lúng túng không thôi, Lão gia tử phân phó muốn ưu tiên chiếu cố vị Dư thiếu gia kia…
Minh Thù nằm sấp trên bàn than thở, Lão gia tử rèn luyện thân thể trở về, vừa về tới liền thấy dáng vẻ muốn chết không muốn sống của cháu ngoại, lập tức khẩn trương: “Âm Âm sao thế? Có chỗ không thoải mái.”
“Đói.”
“Ồ, đói…” Văn lão gia tử lập tức yên tâm: “Vậy con tùy tiện ăn trước một chút, ông ngoại lên xem Dư Thâm ca ca của con.”
“Ha ha.” Thân, đây chính là người thân!!
Thím Chu sau khi xuống lập tức làm đồ ăn cho Minh Thù, vừa bưng lên bàn, Văn lão gia tử liền mang theo Dư Thâm xuống tới.
Hắn đổi một bộ quần áo thoải mái, chậm rãi đi xuống.
“Âm Âm, cùng Dư Thâm ca ca của con ăn điểm tâm đi.”
Văn lão gia tử cười ha hả gọi Minh Thù, cũng an bài cho Dư Thâm ngồi bên cạnh Minh Thù.
Minh Thù: “…”
Dư Thâm ngẩng đầu, ngữ khí nhẹ nhàng chào hỏi: “Tang Âm muội muội, chào buổi sáng.”
Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Minh Thù, trên mặt vẫn tái nhợt, cũng không có biểu tình gì.
Minh Thù: “…”
Minh Thù cắn cái muỗng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao?
Văn lão gia tử ngồi đối diện: “Các con đều là người trẻ tuổi, chủ đề nhiều, nhiều chuyện để giao lưu. Tiểu Thâm nếu không quen, hoặc có gì cần cũng có thể nói cho Âm Âm, xem nơi này như nhà mình, không cần câu nệ.
Dư Thâm cầm lấy dao nĩa trên bàn: “Được.”
Minh Thù: “…” Con hàng này một mực sảng khoái đáp ứng, hoàn toàn khác nhau với hành vi tối qua mình nhìn thấy.
“Âm Âm ngày hôm nay được nghỉ, lát nữa để Âm Âm mang con đi dạo xung quanh.”
“Được.”
Văn lão gia tử rất hài lòng với phản ứng của Dư Thâm, người trẻ tuổi nên cùng người trẻ tuổi ở một chỗ, sẽ có nhiều sức sống hơn.
Minh Thù im lặng ha ha, nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình, con hàng này ở phía trên ăn một mình không thoải mái, còn muốn xuống đây đoạt thức ăn với cô!
Tật xấu gì chứ!!!
–
Minh Thù để thím Chu đem bữa sáng lên cho Trang Mông Mông, Trang Mông Mông vốn là muốn xuống dưới, bất quá nhìn thấy phòng khách toàn vệ sĩ, lựa chọn đợi tại phòng.
Minh Thù ăn điểm tâm xong, Văn lão gia tử đem Dư Thâm giao cho cô, liền vui vẻ đi.
Minh Thù cùng Dư Thâm liếc nhau, không ai nhường ai.
“Mang tôi đi dạo?” Dư Thâm lên tiếng trước.
“Không có tâm tình, để vệ sĩ của cậu đưa cậu đi đi.”
Dư Thâm nói: “Cô đã đáp ứng ông nội.”
Minh Thù kéo khóe miệng: “Tôi cũng không có đáp ứng.”
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng đồng ý.
Dư Thâm hơi thất vọng, bất quá rất nhanh, cơ hồ sẽ không bị phát hiện.
Minh Thù nghĩ đến thời điểm ngày đó hắn chạy trốn, dáng vẻ bị người ta đuổi theo.
Hắn sẽ không muốn chạy nữa chứ?
Minh Thù không có ý tốt xích lại gần hắn: “Cậu lấy lòng tôi một chút, tôi có thể mang cậu ra ngoài.”
“Lấy lòng?” Hai chữ này được Dư Thâm nói ra, phảng phất thêm mấy phần dụ hoặc: “Làm sao lấy lòng?”
Ánh mắt Minh Thù rơi trên người hắn, gác chéo chân giống một kẻ lưu manh: “Tỉ như, thân thể của cậu…”
Dư Thâm đứng dậy, trừng Minh Thù một cái, xoay người lên lầu.
Dư Thâm nghe thấy tiếng cười thanh thúy của nữ sinh đằng sau mới phản ứng kịp là mình bị đùa giỡn.
Hắn nắm lấy tay vịn quay đầu nhìn lại, thiếu nữ ngồi bên trên xích đu, ánh sáng phân tán bốn phía xung quanh cô, ấm áp mà tươi đẹp.
Minh Thù đột nhiên ngẩng đầu nhìn tới, cứ như trong nháy mắt hắn dường thấy được trong con ngươi của cô, nhìn thấy sự mềm mại cưng chiều.
Tựa như say lòng người.
Hắn nhịn không được muốn đi qua, tới gần một chút, nếm thử hương vị của cô.
Dư Thâm rũ mắt, nữ sinh bên kia chậm rãi đứng dậy, hướng về phía hắn nói: “Xuống đây, tôi mang cậu ra ngoài.”
–
Dư Thâm muốn ra ngoài, vệ sĩ đã sẵn sàng chờ đón.
Trở ngại thân phận của Minh Thù, bọn hắn không dám áp quá gần, nhưng lấy bọn hắn làm trung tâm, bốn phía tất cả đều là vệ sĩ, không biết còn tưởng rằng là nguyên thủ của nước nào đi du lịch.
Một tay Minh Thù buông xuôi ở bên người, một tay cắm ở trong túi.
Dư Thâm đi chậm rãi, gió từ bên tai hắn bên lướt qua, thổi đến đầu hắn có chút lộn xộn.
Ánh mắt Dư Thâm một mực quan sát bốn phía, nhưng kết quả rất thất vọng, vệ sĩ bao quanh nơi này đến một con muỗi cũng không lọt vào được.
Nhưng Dư Thâm rất kiên nhẫn, xem như hiện tại không có cơ hội, không có nghĩa là lần tới cũng không có cơ hội.
“Cậu muốn đến nơi nào?”
Âm thanh êm tai của nữ hài tử đột nhiên vang lên.
Dư Thâm vừa quay đầu lại liền thấy thiếu nữ mỉm cười, cách hắn rất gần, ngón tay của hắn tựa như đυ.ng được lưng của cô.
Khóe môi Dư Thâm giật giật: “Tôi chỉ là muốn ra ngoài một chút.”
Đầu ngón tay Minh Thù khẽ nhúc nhích, sờ đến ngón tay hắn, Dư Thâm cảm giác cô đang nhìn mình, cũng không động đậy. Thân thể Dư Thâm có chút căng cứng, muốn thu tay của mình lại, nhưng lại khắc chế không động.
Sau đó hắn cảm giác ngón tay được nhẹ nhàng nắm lấy, bàn tay mềm mại lòng vào tay hắn, chậm rãi nắm chặt: “Tôi có thể mang cậu ra ngoài, nhưng cậu không thể chạy, không thì ông ngoại sẽ đánh chết tôi.”
Dư Thâm hẳn là muốn hất cô ra, nhưng hắn không làm được.
Hắn tùy ý để Minh Thù lôi kéo tay mình, thậm chí… Rất thích.
“Được.”
Hắn nghe thấy giọng nói của mình.
Minh Thù nhìn hắn nở nụ cười, cứ như vậy nắm tay hắn đi lên phía trước.
Ánh mắt Dư Thâm rủ xuống trên người đang nắm nay hắn, nhịp tim đập mạnh, thình thịch thình thịch, tận sâu trong linh hồn có cảm giác rất quen thuộc.
Phía trước là hai con đường nhỏ, bốn phía cây cối tươi tốt, hắn chỉ có thể nhìn thấy vệ sĩ đằng sau, vệ sĩ trước mặt có lẽ không nhìn thấy.
Gió mát nhè nhẹ.
Chim hót từng trận.
Tiếng lá cây rơi xào xạc vờn quanh bên tai.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay…
Dư Thâm đột nhiên cảm thấy thứ hắn muốn tìm….
Dường như đã tìm được.