Văn lão gia tử cũng không nhiều lời, Minh Thù đem cái tên Dư Thâm này lục lọi trong trí nhớ của nguyên chủ, dáng dấp giống như búp bê, yếu không ra gió, như vậy lại là nam sinh.
Văn lão gia tử chỉ là nói cho cô biết, đoán chừng là lo lắng trong nhà đột nhiên có thêm một người sẽ không để cho cô tự tại.
Minh Thù nghe xong liền ném đến sau đầu, trở về phòng của mình.
Từ trong túi xách lấy ra mấy túi đồ ăn vặt chồng trên bàn sách, vừa ăn vừa nhìn điện thoại.
Trong lớp có người tag cô vào.
– Vương chủ nhiệm: @ Tang Âm @ Cát Tường vạn tuế @ Nhạc Cao ba người các ngươi sáng mai nộp bản kiểm điểm cho ta!
Vương chủ nhiệm vừa tag xong, Thành Tường liền xông ra.
– Cát Tường vạn tuế: A… Sáng mai tôi có thể mất trí nhớ một ngày không?
– Nhạc Cao: Chủ nhiệm sáng mai bà dì của tôi sẽ tới.
– Vương chủ nhiệm: Bà dì? Bà dì cái gì, người nhà ngươi ai đến cũng không được!
– Nhạc Cao: Chồng của dì được không?
– Vương chủ nhiệm: Dì của cha cũng không được!
– Nhạc Cao:…
– Cát Tường vạn tuế:…
Trong lớp một mảnh đều 66666 cười trên nỗi đau của người khác.
Có lão sư cùng Vương chủ nhiệm cái này rất nhanh bị lớp vứt bỏ, dời đến nhóm không có các lão sư.
– Ủy viên học tập: Tang Âm thế nào a? Vì cái gì cô ấy cũng viết?
– Đô Đô ngâm: Hình như là cùng Dịch Giảo Giảo lớp bên cạnh xung đột, bị Địa Trung Hải bắt được.
– A Phiêu: Cái gì? Cô gái của lớp chúng ta rất ngoan ngoãn, sao có thể cùng người khác xung đột? Nói đùa cái gì, Địa Trung Hải con mắt có phải bị mù không?
– Bài thi của ngươi đã đưa tới: Tôi nhìn thấy, đúng là Tang Âm đã quật người ta xuống đất, nguyên nhân làm sao thì không biết. Sách, các cậu không biết, Tang Âm lúc đó rất đẹp trai! Trước kia làm sao không phát hiện hoa khôi của chúng ta lợi hại như vậy chứ! Cao thủ giấu ở bên cạnh chúng ta a!!
– Tang Âm: Một mực lợi hại như vậy, chưa bao giờ bị vượt qua!
– Đám người:…
Minh Thù nói xong câu đó liền không thấy phản hồi, rút ra một trang giấy, nâng bút viết cái mở đầu.
Vương chủ nhiệm kính yêu ——
Cuối cùng cảm thấy mình hẳn là nê bổ sung một chút năng lượng lại động não.
Chờ cô trở lại đã là nửa giờ sau, tin nhắn trong nhóm đã 99+.
Chủ đề đã từ kiểm điểm đến Dịch Giảo Giảo, hơn nữa còn đổi thành hình thức ẩn danh.
Minh Thù: “…”
Tuổi trẻ thật biết chơi.
– Trưởng Tôn Vô Kỵ (nặc danh): Dịch Giảo Giảo trước đó biến hóa thật lớn, nếu không có người nói cô ta là Dịch Giảo Giảo tôi cũng không nhận ra.
– Địch Nhân Kiệt (nặc danh): Không phải trong nhà Dịch Giảo Giảo mua vé số trúng 50 triệu chứ? Nguyên Phương cậu thấy thế nào?
– Nguyên Phương (nặc danh): Đại nhân, tôi cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.
– Nguyên Phương (nặc danh): Đại nhân, việc này phía sau nhất định có bí mật gì đó.
– Võ Tắc Thiên (nặc danh): Vừa rồi tôi thấy Dịch Giảo Giảo ngay tại Bích Thủy Sơn Trang, đó chính là ký túc xá cao cấp cũng không biết cô ta ở trong đó làm cái gì.
Bích Thủy Sơn Trang?
Minh Thù suy nghĩ một chút, khoảng thời gian này hẳn là Dịch Giảo Giảo cứu người kế tiếp, sau đó thông qua người kia quen biết vị kia đem nguyên chủ đuổi ra khỏi các đại nhân vật.
Minh Thù dựa vào cái ghế, xoay chuyển hai vòng, quyết định cùng tiểu khả ái hẹn hò một chút.
–
Bất quá trên đường cám dỗ quá nhiều, Lúc Minh Thù đến Bích Thủy Sơn Trang cũng không biết Dịch Giảo Giảo còn ở đó không.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống nhìn về hướng Bích Thủy Sơn Trang.
Cũng không biết đợi bao lâu rốt cục cũng nhìn thấy Dịch Giảo Giảo từ bên trong đi ra.
Đưa cô ta ra còn có một người đàn ông, đối Dịch Giảo Giảo rất lễ phép, Dịch Giảo Giảo cùng hắn tạm biệt rồi hướng về một rời đi.
Minh Thù lập tức đứng dậy đuổi theo.
Ầm!
Minh Thù che lấy bả vai bị đâm đến đau nhức, quay đầu nhìn người đυ.ng mình.
Người đυ.ng cô lui lại mấy bước, trời mùa hè còn mang một cái áo khoác, đeo khẩu trang, bước chân phù phiếm.
Đêm hôm khuya khoắt tối lửa tắt đèn, đột nhiên văng tới một người, đối phương hiển nhiên cũng bị hù dọa, nửa ngày đều không có động tĩnh.
Ánh mắt Minh Thù có chút lưu động.
“Thật xin lỗi.”
Người kia đưa tay che miệng nói một tiếng rất nhẹ, sau đó chuẩn bị rời đi.
Đằng sau có tiếng bước chân vang lên, người kia quay đầu xem, thân thể cứng ngắc vài giây, một lát sau nhấc chân muốn chạy.
Có thể là biết chạy không được xa, hắn không lựa chọn chạy về phía trước mà chọn hướng chỗ tối để tránh.
“Đừng bảo là nhìn thấy qua tôi, cảm ơn.”
Thời điểm hắn đi ngang qua Minh Thù liền nói một câu như vậy.
Phía sau rất nhanh là một đám bảo tiêu xuất hiện, thấy Minh Thù đứng ở chỗ này quả nhiên có người tiến lên hỏi thăm.
“Xin hỏi cô có thấy một người mặc trang phục màu đen không?”
Minh Thù lắc đầu.
Bảo tiêu hơi nghi ngờ dò xét cô, Minh Thù cười nhạt, mặc cho bọn hắn dò xét.
Cuối cùng bảo tiêu từ bỏ: “Thiếu gia thân thể không tốt chạy không xa, nhất định đang ở gần đây, chia ra tìm.”
“Ài.”
Minh Thù đột nhiên lên tiếng.
Bảo tiêu quay đầu lại.
Minh Thù chỉ về hướng vừa rồi người kia ẩn thân: “Bên kia.”
Bảo tiêu: “…”
Bảo tiêu không kịp hoài nghi bởi vì người bên kia đang chạy đi mất.
Bảo tiêu một mạch đuổi theo.
Minh Thù nhìn hắn không chạy được bao xa liền bị vây lại.
Những người hộ vệ kia cũng không động tay, cung kính cuối đầu chín mươi độ.
Trong đêm yên tĩnh, Minh Thù có thể nghe thấy âm thanh đối thoại bên kia: “Thiếu gia không nên làm khó chúng tôi, xin ngài cùng chúng tôi trở về.”
Bảo tiêu lạnh lùng thi hành mệnh lệnh.
Người kia đứng tại trong vòng vây, đèn đường cách đó không đem bóng của hắn kéo dài, cô tịch lại bất lực.
Minh Thù nhìn bọn họ giằng co hồi lâu, người kia rốt cục cũng di chuyển, chấp nhận cúi đầu xuống.
Bảo tiêu gọi điện thoại, mấy chiếc xe lái tới.
Người kia lại nhìn về phía Minh Thù vừa đi tới, hắn lấy điện thoại từ trong tay bảo tiêu, mở đèn pin ra soi sáng người Minh Thù.
Hắn phải nhớ kỹ tướng mạo của người đã bán đứng mình.
Ước chừng một phút đồng hồ sau đem điện thoại quẳng cho bảo tiêu, khí thế hung hăn lên xe.
Lên xe, hắn còn hạ kính xe xuống, trong bóng tối cũng không nhìn thấy hắn đang làm gì, nhưng Minh Thù cảm thấy hắn là đang nhìn mình.
Xe trước mặt khởi động, chậm rãi lái ra ngoài.
Minh Thù nhìn xe rời đi, lại phiền muộn nhìn Bích Thủy Sơn Trang, cho nên…
Tối hôm nay cái gì cũng không mò được a!
–
Hôm sau.
Minh Thù mang theo bánh bao cùng bọn Tương Nhạc đến trễ, càng đáng sợ còn gặp phải lão Vương đang thủ ở cổng trường.
“Cậu, tại sao đến trễ!”
“Vương chủ nhiệm, tôi viết kiểm điểm a.” Tương Nhạc lấy lý do phi thường.
Lão Vương hừ một tiếng, chuyển hướng sang Thành Tường: “Cậu đây?”
Thành Tường: “Tôi cũng viết kiểm điểm.”
La Nghệ cùng Đường Triết rối rít phụ họa.
Còn lại không viết kiểm điểm nên diện đủ lý do, lý do của Lục Chiến lập dị nhiều hơn: “Đỡ bà lão bị cướp.”
Lão Vương: “…”
Bọn người Tương Nhạc yên lặng giơ ngón tay cái cho Lục Chiến.
“Em… Em đây?” Lão Vương nhìn về phía Minh Thù cuối cùng.
“Suy nghĩ lúa mạch cùng heo nảy sinh quan hệ.”
Câu trả lời này nghe rất cao thượng, lão Vương chợt nghe một chút, không nghe ra chỗ nào không đúng, phất tay để Minh Thù đi vào.
Đám người: “…”
Chờ Minh Thù đi được một khoảng cách lão Vương mới phản ứng được: “Tang Âm ngươi trở lại cho ta!”
Minh Thù liền co cẳng chạy, coi như không nghe thấy.
Đám người: “…”
Hoa khôi dĩ nhiên là như vậy!