Minh Thù lên đánh đội HS, nhưng điều quan trọng là thành viên của đội này đều đã thăng lên quý nhân.
Muốn ỷ lớn hϊếp nhỏ với cô ư, không có chuyện đó đâu.
[A a a! Là chồng của ta, Tấn Thần tới rồi! Tấn Thần Tấn Thần!]
[Ở đâu, ở đâu đó!]
[Tấn Thần uy vũ!]
[Tấn Thần, vợ của ngươi ở đây!]
Đoàn người tự động tách ra, Tần Tấn mang theo những thành viên khác của đội HS đi tới, những thành viên của HS bị đánh kia ngay lập tức chạy đến phía sau Tần Tấn.
“Đội trưởng, Phong Hòa Tận Khởi, cô ta…”
Tần Tấn giơ tay lên, ý bảo hắn câm miệng.
Người kia mặc dù có chút không cam lòng, nhưng không dám cãi lại Tần Tấn, đành im lặng đứng ở phía sau trừng mắt với Minh Thù.
Khi bọn hắn xuất hiện, ánh mắt của Minh Thù chỉ đặt trên người của Đào Tư.
Đây mới chính là cục cưng của cô.
Đào Tư bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm nên cảm thấy toàn thân khó chịu, đứng phía sau Tần Tấn trốn đi, cố gắng tránh xa ánh mắt của Minh Thù.
Mà lúc này phía đối diện cười một tiếng, Đào Tư đứng sát Tần Tấn tư thế nhìn qua có chút mờ ám.
Tần Tấn ánh mắt lướt qua Minh Thù rồi dừng trên người Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu: “Chuyện xảy ra vừa rồi, cho tôi nói lời xin lỗi với cô.”
“Ủa… anh anh… là đang nói chuyện với tôi ư?” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu lấy đầu ngón tay chỉ vào mũi mình, ánh mắt liên tục nhìn quanh trái phải.
Tần Tấn gật đầu.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu cảm thấy căng thẳng, rồi ngại ngùng nói: “Không có… không có chuyện gì to tát đâu.”
Nam thần nói chuyện với cô.
Nam thần đã nói chuyện với cô rồi.
Sư phụ sư phụ…
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu nhìn Minh Thù, sau đó chỉ cười nhạt, cô hơi cúi mặt vẫn không nhìn bất cứ người nào khác.
Tần Tấn lại nhìn về phía thành viên của HS.
Thành viên kia chắp tay, nói to: “Xin lỗi!”
“Không… Không cần.” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tần Tấn thu lại tầm mắt, chuyển hướng nhìn sang Minh Thù: “Phong Hoà, có phải cô cũng nên nói lời xin lỗi hay không?”
“Xin lỗi?”
Minh Thù ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn ý cười đón lấy ánh mắt của Tần Tấn trong khoảng không: “Tôi không có làm gì sai, tại sao lại muốn tôi xin lỗi, mà cho dù tôi có làm sai đi chăng nữa, tôi cứ không xin lỗi đó, anh làm gì được tôi?”
Ngươi! Có! Thể! Làm! Gì! Được! Ta!
Làm! Gì! Được! Ta!
Tần Tấn: “…”
Ở nơi này, số người không có tự trọng hắn đã gặp rất nhiều rồi.
Nhưng đã không có tự trọng lại còn hung hăng phách lối như vậy thì đây là lần đầu tiên Tần Tấn gặp phải.
[Phong Hòa Tận Khởi có phải đã quá ngạo mạn rồi không?]
[Phong Thần cuồng vọng như vậy là vì có thế lực chống lưng đó, các ngươi thì biết cái gì!]
[Nhưng đó là Tấn Thần cơ mà, hơn nữa kẻ chống lưng kia cũng không có ở đây, Tấn thần lại là tiền bối của hắn, dù sao cũng phải biết tôn trọng hắn một chút chứ.]
[Bây giờ ta tin rằng, hắn có lẽ sẽ thực sự ỷ lớn hϊếp nhỏ.]
[Phong thần gϊếŧ người là do có sắp đặt hay sao?]
Tiếng bàn tán của người chơi làm cho không khí hiện trường càng kỳ lạ hơn.
Một lát sau, giọng nói Tần Tấn lạnh lùng vang lên: “Phong Hòa Tận Khởi, gặp ở trận đấu!”
Đôi mày Minh Thù cong lên: “Để xem tâm tình của ta đã.”
Tần Tấn: “…”
Tần Tấn liếc mắt nhìn Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu, rồi mang người rời khỏi đây. Các thành viên trên mặt đều hiện lên ba chữ không cam lòng, thế nhưng Tần Tấn có uy nghiêm quá lớn.
Đào Tư quay đầu nhìn Minh Thù và Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu, cô liếc mắt rất nhanh rồi liền quay đầu lại, chạy đuổi theo các thành viên khác, cố ý nói chuyện với Tần Tấn để người khác cảm thấy loại quan hệ của hai người bọn họ rất mập mờ.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu đứng đó hơi cúi đầu.
“Sư phụ, ta về sau thực sự có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp hay sao?”
Minh Thù vỗ một cái vào bả vai cô: “Phải có lòng tin với chính mình.”
Ngươi chính là nữ chính cơ mà!
Ngươi không làm được thì ai làm được chứ.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu miễn cưỡng cười cười: “Ngày hôm nay cám ơn sư phụ, khi sư phụ đấu trận sơ kết con nhất định sẽ đến xem, con xin phép đi trước.”
Rõ ràng là tâm tình của Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu không tốt.
Nhìn thấy nam thần và cô gái khác thân mật như vậy, tâm tình có thể tốt mới là lạ.
Người chơi ở bốn phía lúc trước chỉ trỏ Minh Thù giờ tản đi hết, Tư Trầm lúc này mới nghênh ngang đi tới.
Đầu tiên hắn trừng mắt nhìn Minh Thù, sau đó lại giận dữ xù lông nói: “Quay lại làm việc”
Bộ dạng cô kiêu căng như vậy, có chỗ nào giống như đang bị bệnh cơ chứ.
“Tôi xin nghỉ rồi, không đi.”
“Tôi chưa đồng ý cho cô nghỉ.”
“Xin nghỉ, không cần làm phiền đến Tư tiên sinh như vậy.”
“Tôi nói không cho nghỉ chính là không cho nghỉ đó.”
“À.”
Bất kể khi nào, bất kể ở đâu đi chăng nữa, Minh Thù cũng không hề sợ việc bị hắn đuổi việc.
Không đi là không đi.
Tư Trầm: “…”
Tư Trầm không làm gì được Minh Thù, đi lòng vòng quanh cô một chút rồi hậm hực đăng xuất khỏi trò chơi.
Nghe nói ngày hôm đó, chỉ cần có ai đi qua mặt hắn đều vô duyên vô cớ bị ăn mắng.
–
Chớp mắt đã đến trận đấu sơ kết.
Tư Trầm tuy là tức muốn chết, nhưng vẫn tuân thủ hứa hẹn, giao quyền quản lý chiến đội cho Minh Thù, bọn họ huấn luyện hay không huấn luyện, Vương Hà Dương đều không can thiệp vào.
Thế nhưng Vương Hà Dương cũng quá nôn nóng rồi!
Sau khi chuẩn bị phòng huấn luyện xong, ngoại trừ Minh Thù và Giang Lưu, những người còn lại căn bản không hề đặt chân đến đó.
Cũng may Vương Hà Dương không yên tâm nên đăng nhập vào kiểm tra thời gian, mấy người kia mới có mặt ở sân đấu.
Nhưng mà có điều kỳ lạ là…
Trước đây toàn bộ trang phục đều là Phong Thần uy vũ, vì sao bây giờ lại biến thành Phong Thần vô liêm sỉ rồi.
Minh Thù cả ngày ở sân đấu đánh người, dường như tất cả những bộ trang phục đó đều đắc tội với cô.
Đối với cô gái tham vọng này, các thành viên còn lại của đội chiến vô cùng kinh ngạc.
Tuổi còn quá trẻ, vì sao lại luôn nghĩ luẩn quẩn không thoát ra được, một lòng muốn thắng địch.
Minh Thù thể hiện: “Làm người phải không ngừng theo đuổi mơ ước, phải có lý tưởng, phải có mục tiêu.”
Mọi người: “…” Mục tiêu như vậy, người bình thường sẽ không muốn đâu.
–
Ngày đấu vòng sơ kết.
Vương Hà Dương chuẩn bị tất cả mọi việc xong xuôi, còn một chút nữa là bọn họ sẽ vào đấu, hắn cảm thấy thật may mắn bọn họ không đến muộn.
Khi vào trận đấu, bọn họ và chiến đội HS do Đinh Lỗi đưa đến không hẹn mà gặp.
Chiến đội HS mặc đồng phục đi vào.
Lấy màu xanh lam làm màu chủ đạo, phía trước có thêu cảnh non sông tươi đẹp thu nhỏ lại, phía sau có thiết kế hai chữ HS ở chính giữa một cặp cánh rất lớn như con chim ưng đang giương cánh bay cao, trên tay áo là huy hiệu của đội, ghép thành chỉnh thể quả nhiên có kết quả không tệ.
Đinh Lỗi liếc bọn họ một cái, với khí thế không chịu thua cuộc: “Anh Vương, các người ngay cả đồng phục cũng không có ư? Là chỉ muốn đấu vòng sơ kết rồi thôi ư?”
“Anh Đinh cứ đùa, đến thì cũng đã đến đây rồi, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đấu đến vòng chung kết chứ.”
“Ha ha, vậy các người tốt nhất nên nỗ lực nhiều hơn nữa đi.”
“Tất nhiên rồi…”
Hai người cứ tôi một câu anh một câu âm thầm mỉa mai nhau, rồi đồng thời cùng đi vào cửa.
Cửa vào thì lớn như vậy, Vương Hà Dương và Đinh Lỗi lại tranh nhau lối vào.
“Ha ha, anh Đinh, xin mời.” Vương Hà Dương ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thân thể lại hết sức thành thật đẩy Đinh Lỗi ra ngoài.
“Anh Vương, mời anh đi trước.”
“Không không không, anh Đinh, mời anh.”
“Mời anh…”
Minh Thù cầm miếng khoai tây chiên, nhìn hai người đang chen ngang ở lối vào: “Bọn họ đang làm gì vậy? Cọ cọ sát sát thế kia.”
Thanh Thu Chủng xoa cằm: “Có thể bồi dưỡng một chút tình cảm trước khi thi đấu, NS chẳng phải luôn nói rằng thi đấu chỉ quan trọng thứ hai, quan trọng nhất là tình hữu nghị hay sao?”
Minh Thù: “Bọn họ không phải là lão tam ngàn năm đấy chứ?”
Thanh Thu Chủng và Minh Thù nhìn nhau.
Hoàng Hạc Tây Quy đi theo hướng khác, làm gì đó với cánh cửa bên cạnh, sau đó nhân viên đến mở cửa ra.
Thanh Thu Chủng kéo cổ áo của Giang Lưu một cái: “Đi đi.”
Nhật Nguyệt Trọng Quang và Kim Dạ Nguyệt không có áp lực về tâm lý liền đuổi theo, thản nhiên bước đi.
Minh Thù ôm đồ ăn vặt đuổi kịp bọn họ.
Hai người đang cố gắng tranh giành kia, nhìn thấy bọn họ tự do tự tại đi vào sân đấu.
“…”
Ở đây tổng cộng có ba cửa vào, cửa VIP, cửa của đội ngũ dự thi và cửa của khán giả.
Cửa của khán giả cách chỗ này rất xa, vậy nên cửa mà Hoàng Hạc Tây Quy đi dĩ nhiên chính là cửa VIP.