Ánh sáng đỏ chiếu sáng cả con ngõ, con ngõ âm u càng trở lên quái dị một lát sau sự yên tĩnh quay trở lại dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiếp theo trong màn đêm vang lên một loạt âm thanh “chan chát”.
Hy Tà kiếm rơi xuống mặt đất, Phương Vãn ngã khuỵu cạnh chân tường ác độc trừng mắt nhìn Minh Thù: “Có bản lĩnh thì gϊếŧ ta luôn đi, hôm nay ngươi không gϊếŧ ta thì ngươi sẽ phải hối hận.”
Minh Thù chỉnh sửa lại y phục, chiếc chuông nhỏ trên tay kêu “leng keng” theo từng động tác của cô.
Nghe vậy cô khẽ ngẩng đầu, giãn mày cười: “Làm thế sao được, sinh mệnh của ngươi giành lại đâu có dễ dàng gì.”
“…”
Phương Vãn nhất thời đứng ngây ra.
Chỉ thấy khí lạnh nổi toàn thân, trong đầu ong ong hoàn toàn trống rỗng.
Không biết Liên Kính chạm vào Hy Tà kiếm lúc nào, mà Hy Tà kiếm giống như một tiểu cô nương bị bắt nạt vậy, cứ rung lên bần bật trên mặt đất.
Ánh sáng màu đỏ tiếp tục tỏa ra từ Hy Tà kiếm, rọi cả vào kiếm của Liên Kính.
Giữa đồ vật và đồ vật có thể xảy ra sự thôn tính lẫn nhau.
Nhưng mà…
Theo cách nói của Trường Sinh, kiếm của Liên Kính rất lợi hại, xảy ra việc thế này có chút không màng đến thân phận chăng.
“Keng.”
Liên Kính ném cả thân kiếm của mình xuống đất.
Đó là bộ dạng thô tục khi ăn uống no nê.
Ánh sáng tỏa ra từ Hy Tà kiếm ảm đạm đi nhiều, Phương Vãn cũng cảm nhận được sự suy yếu của Hy Tà kiếm, nhưng lúc này nàng ta vẫn đang đắm chìm trong câu nói vừa rồi của Minh Thù, không rảnh quan tâm đến Hy Tà kiếm.
Minh Thù chuẩn bị quay về đột nhiên Liên Kính bay vυ't lên, tốc độ nhanh như chớp xẹt qua không kịp bịt tai xông về phía Phương Vãn đâm tới.
Theo bản năng Phương Vãn cảm nhận được sự nguy hiểm, phất tay để Hy Tà kiếm ngăn cản Liên Kính.
Hy Tà kiếm vừa bị Liên Kính nuốt mất khá nhiều sức mạnh sao có thể là đối thủ của Liên Kính được, chỉ kịp vang lên một tiếng “keng” rồi rơi rụng xuống đất.
Thấy Liên Kính sắp đâm trúng Phương Vãn tới nơi.
Mũi kiếm dừng ngay trước ngực Phương Vãn, Liên Kính bị níu lại.
Phương Vãn nín thở khắp lưng đều là mồ hôi lạnh.
Minh Thù nheo mắt nhìn thanh kiếm trong tay, Liên Kính cũng không hề giãy dụa để mặc cho Minh Thù thu kiếm lại.
Nàng xốc người Phương Vãn lên, tiện tay nhặt luôn kiếm rồi đưa nàng ta về.
Bỏ mặc nàng ta ở đây nhỡ bị người ta gϊếŧ chết thì phải làm sao?
Phải bảo vệ cẩn thận phiếu đổi đồ ăn vặt.
Minh Thù đưa Phương Vãn về đến tiểu viện, các đệ tử của Vô Cực kiếm tông đều kinh ngạc đồng loạt đứng quay lại, tỏ ra phẫn nộ: “Thất Nguyệt, ngươi đã làm gì Phương Vãn sư tỷ?”
Minh Thù cười xán lạn: “Làm việc thích làm.”
Minh Thù giao cả người lẫn kiếm cho bọn họ: “Sau này đừng có hỏi ta về Hy Tà kiếm nữa, ta làm giả cũng cần phải trả giá đấy.”
Các đệ tử đang cầm kiếm: “…”
Trong tay ngươi không phải còn có một thanh sao?
Và thanh kiếm kia nhìn còn giống hàng thật hơn.
Họ nhìn Phương Vãn sắp mê man đến nơi rồi lại nhìn thanh kiếm Hy Tà ảm đạm.
Rốt cuộc là thế nào đây?
Trong viện Thôi Liễu Nhi đã không còn gào thét nữa mà nằm gục dưới đất, trông thật đáng thương.
Nhưng khi bước đến gần, Minh Thù thấy Thôi Liễu Nhi ngẩng đầu.
Đôi mắt đỏ rực, tràn ngập sự độc ác và cuồng dại.
Cô ta mấp máy làn môi khô khốc.
Không thể nghe thấy tiếng gì cả, nhưng thông qua khẩu hình có thể nhận ra nàng ta nói gì.
“Ta muốn đi ra.”
“Ta muốn đi ra ngoài.”
“Nàng ta nói muốn đi ra ngoài.”
Minh Thù xoay người hét to với những người đang giữ trận pháp bên cạnh.
Thôi Liễu Nhi: “…”
Các đệ tử đang thủ trận lấy làm lạ sao không ai đến đuổi nàng ta đi, không phả là ma tu sao? Ở lì ở đây làm gì chứ?
Thôi Liễu Nhi cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống che mất khuôn mặt nàng, từ xa nhìn lại trông không khác gì một ma nữ đang nằm sấp trên mặt đất.
Trong khi các đệ tử còn đang tỏ ra ánh mắt nghi ngờ và cảnh giác, MInh Thù lặng lẽ rút về chiếc ghế trên mé hiên.
Nàng kéo theo Liên Kính về bên cạnh: “Đừng có nói với ta là vị tông chủ đó do ngươi hại chết đấy nhé.”
Liên Kính ngạc nhiên.
Đầy vẻ khinh ghét.
Minh Thù tủm tỉm: “Vậy tại sao ngươi lại có Đoạn Hư kiếm của người ta? Đoạn Hư kiếm đi đâu rồi hả?”
Liên Kính im lặng.
Thanh kiếm chuyển động muốn lùi lại.
Minh Thù đâm kiếm xuống đất: “Chạy được mùng một không chạy được đêm rằm.”
Liên Kính: “…”
Liên Kính giả chết.
–
Thú nhỏ nhảy từ trên tường xuống lao vào chân Minh Thù ôm chặt lấy váy cô.
Con sen, lại hứa hẹn gì với cái thứ kỳ quái nào rồi?
Cả ngày chỉ biết đem theo ta làm loạn, đáng tiếc ta lại một lòng trung thành với sen, sen có xứng đáng với ta không?
Sen nói đi.
Hắn là ai.
Thú nhỏ vừa về đã gây sự vô lý.
“Không phải chính ngươi cũng đi ăn mảnh lẻ một mình ư?” Minh Thù đá văng nó ra, thú nhỏ lăn mấy vòng dưới đất vừa hay chạm vào Liên Kính.
Thú nhỏ tức giận.
Móng vuốt nhỏ biến ra thứ gì đó rồi ném vào người Minh Thù.
Chỉ biết bắt nạt ta thôi, bắt nạt ta này, con sen nhà người ta tốt biết bao, xem con sen của nó đi.
Ta đáng yêu thế này mà ngươi đối xử với ta như thế.
Còn nhân lúc ta vắng mặt tìm một tên xấu xí.
Trước đây ít nhiều gì cũng là thú hai chân bây giờ cả chân cũng không có.
Thú nhỏ đánh xong lại giận dỗi bỏ đi.
Tức chết đi được.
Nó sẽ không bao giờ quay về nữa.
Không đúng…
Nếu nó mà đi thì tên xấu xí kia chiếm mất con sen thì phải làm sao?
Thú nhỏ tự tát vào mặt mình vội vàng lăn lại.
Không thể để tên xấu xí này độc chiếm con sen của nó được.
Con sen có xấu thế nào thì vẫn là con sen của nó.
Thú nhỏ nắm lấy gấu váy Minh Thù, leo lên tìm một chỗ bấu víu.
Minh Thù đang cúi người nhặt thứ mà thú nhỏ ném vào người cô, có trái cây lại còn có cả thứ hoa cỏ gì kỳ quái.
Nhưng không nhiều mà còn hình dạng xấu xí, vừa nhìn biết ngay thú nhỏ lựa chọn kỹ càng rồi mới để lại cho cô.
–
Ở một nơi khác của tiểu viện, trưỡng lão Vô Cực kiếm tông, tông chủ Càn Nguyên tông và cả vị sư thúc Xích Dương tông để lại để lo việc, ba bên cùng họp lại để bàn bạc chuyện yêu vương.
Trưởng lão Vô Cực kiếm tông: “Dù sao Thôi Liễu Nhi cũng là người vô tội.”
Sư thúc của Xích Dương tông ra chiều khiêm tốn: “Hai vị tiền bối thấy có nên để lại Thôi Liễu Nhi không? Nhưng mang yêu vương trong mình, làm thế nào mới có thể tách yêu vương ra mà vẫn bảo toàn được nàng ấy chứ?”
Tông chủ Càn Nguyên tông thành thực nói: “Thôi Liễu Nhi là người bình thường, yêu vương ở trong người nàng ta, dù có gượng được đến lúc sinh nở thì mạng cũng khó giữ.”
Trưởng lão Vô Cực kiếm tông: “Ta đã gửi thư cho tông môn và lục phái, đợi họ đến chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc lại.”
Yêu vương là chuyện hệ trọng, ba môn phái của họ không thể làm chủ được.
Hai vị còn lại cũng đều đồng tình.
Bỗng nhiên tông chủ Càn Nguyên tông ngẩng đầu: “Linh khí nặng nề quá.”
Hai người còn lại cũng đồng thời cảm nhận được đều hướng mắt về phía viện.
Dưới mái hiên âm u mơ hồ nhìn thấy một hình dáng.
Nhưng Liên Kính đang ôm Hy Tà kiếm thì nhìn rất rõ.
Trong lúc họ còn kinh ngạc thiếu chủ Càn Nguyên tông lật đật chạy đến, giơ một thứ quả màu lam trước mặt ông ta: “Cha, tỷ tỷ cho con này.”
“Quả Phật Lam?”
Giọng nói của trưởng lão Vô Cực kiếm tông tràn đầy kinh ngạc.
Tông chủ Càn Nguyên tông cũng thất kinh, đón thứ quả đó từ tay con trai: “Đúng là quả Phật Lam thật, thứ quả này không phải đã hoàn toàn biến mất rồi sao?”
Quả Phật Lam được luyện từ một loại dược liệu chủ yếu là tử dương huyền đan, sử dụng khi tấn thăng nguyên anh, có thể giảm thiểu được một phần ba sự nguy hiểm.
Tiếc rằng quả Phật Lam tuyệt diệt đã lâu không còn luyện được nữa.
Hiện nay tấn thăng lên nguyên anh đều dựa vào cố gắng cả, cho nên tỷ lệ thất bại rất cao, các tu sĩ nguyên anh cũng rất ít.
“Cha con ăn được không ạ? Tỷ tỷ nói là ngon lắm.” Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông ngây thơ hỏi.
Cả ba người cùng nhìn nhau.
Họ làm sao nhẫn tâm cướp đồ của một đứa trẻ được chứ?