Người tham dự chuyện năm đó ngoại trừ Nhϊếp trang chủ và Thân Minh, còn có Triệu bang chủ kia và người của hai môn phái khác.
Cho nên khi Dược Vương Cốc đưa ra yêu cầu không truyền việc này ra ngoài, mới có nhiều người hùa theo như vậy. Nếu người hùa theo nhiều thì sẽ có vài người sẽ mù quáng đồng ý, cuối cùng thiểu số phục tùng đa số.
Hòa thượng thở dài lắc đầu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài thật sâu: “A di đà phật.”
“Bán Nguyệt sơn trang nhiều người như vậy, cũng do các ngươi làm?”
Có người chất vấn Triệu bang chủ.
“Các ngươi đừng nghe yêu nữ này nói bậy, ta chưa từng làm qua chuyện này các ngươi đừng bị lừa.”
Triệu bang chủ cố gắng giải thích.
“Ta đoán Bán Nguyệt sơn trang và Thân Minh đều do nàng ta gϊếŧ.”
Minh Thù cắt ngang lời bọn họ, mỉm cười nhìn Vệ Vân Nhu: “Nàng không gϊếŧ người diệt khẩu, nàng ta đang báo thù.”
Dường như bị nói trúng mục đích, Vệ Vân Nhu hừ lạnh một tiếng.
Nụ cười Minh Thù càng sâu: “Vậy ngươi đối phó ta làm gì? Có bệnh sao!”
Vệ Vân Nhu cũng không che đậy, tràn đầy ác ý nói: “Tại sao Mộ Trường Phong có thể có con với nữ nhân khác, cho nên ngươi phải chết.”
Minh Thù đi Bán Nguyệt sơn trang, Vệ Vân Nhu biết được nên đã không khách khí vu oan cho Minh Thù.
“Ngươi thật sự có bệnh.”
Bệnh không hề nhẹ, lúc trẫm phát điên cũng có thể so sánh với ngươi.
Minh Thù liếc mắt nhìn Phong Bắc.
Phong Bắc: “…”
Nhìn lão tử làm gì, lão tử lại không có bệnh.
“Vậy ngươi giành Ngũ Tuyệt Bảo Điển làm gì?”
Vệ Vân Nhu im lặng một lúc, không trả lời.
Đó là đồ của Mộ Trường Phong… Nàng làm sao có thể để nó lưu lạc trên tay người khác, dù là trên tay con gái hắn cũng không được.
“Giá trị thù hận đã đầy.”
Minh Thù thầm liếc mắt nhìn Phong Bắc, giá trị thù hận này nhất định là giá trị thù hận quần thể, lúc nào mới có thể kéo được giá trị thù hận của Phong Bắc đây.
Một vấn đề nan giải.
Hiện tại, phần lớn vấn đều được giải quyết còn có một chút điểm đáng ngờ.
Ví dụ như nếu Nhϊếp trang chủ không thích Ngũ Tuyệt Bảo Điển, vậy vì sao ban đầu lại phải tham gia? Hoặc có thể nói lúc đó xảy ra cái gì, làm Nhϊếp trang chủ ghét Ngũ Tuyệt Bảo Điển đến như vậy?
Có lẽ không ai có thể trả lời câu hỏi này, Nhϊếp trang chủ đã chết.
…
Minh Thù đánh những người kêu gào ầm ĩ đến nửa chết nửa sống, Vệ Vân Nhu cũng không may mắn tránh thoát, không đánh chết bọn họ nhưng cũng đánh gần chết!
Đánh người xong, Minh Thù nhớ tới một chuyện rất quan trọng, nàng tự đi đến thư phòng minh chủ lấy bút mực, sau đó viết cho bọn họ mỗi người một quyển Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Mọi người lấy được Ngũ Tuyệt Bảo Điển giả: “…”
Ngũ Tuyệt Bảo Điển trong miệng ngươi là tự tay ngươi viết? Thà rằng ngươi đừng viết, đây là muốn bọn họ tức chết sao?
“Bảo quản cho tốt, nói không chừng sau này bản chép tay của ta rất đáng giá đó.”
Ai muốn bảo quản!
Tuy rằng chữ này rất đẹp…
Nhưng bọn họ vừa nhìn thấy đã vô cùng tức tối!
Minh Thù tìm thuốc giải trên người Vệ Vân Nhu, đám giáo chúng kia tiếp tục vui vẻ. Về phần những người còn lại… Vẫn nằm đó.
Một đám người nằm trên đất, hận không thể dùng ánh mắt đâm mấy lỗ trên người Minh Thù.
“Hẹn gặp lại.”
Minh Thù phất tay với bọn họ, cười cực kỳ ngọt ngào, giống như người lúc nãy đánh bọn họ không phải nàng.
“Mộ Linh!”
Vệ Vân Nhu đột nhiên gọi nàng.
Minh Thù dừng bước quay đầu lại nhìn. Vệ Vân Nhu nhếch môi cười kỳ quái, không nói gì.
…
Cuối cùng Vệ Vân Nhu và những người đó bị xử lý thế nào thì Minh Thù không biết, nhưng bọn họ đã rửa sạch tội danh Minh Thù tàn sát Bán Nguyệt sơn trang.
Nhưng vẫn có rất nhiều người giang hồ truy đuổi theo nàng, Ngũ Tuyệt Bảo Điển chính là bom hẹn giờ.
Minh Thù nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
“Hài Hòa Hiệu, Nhϊếp Sương đã chết?”
Người Bán Nguyệt sơn trang đều ngủm, Nhϊếp Sương thân là nữ chính giả chắc hẳn là có thể sống lâu một chút.
[Nhiệm vụ chưa hoàn thành.]
Điều đó có nghĩa là Nhϊếp Sương chưa chết.
Đi tìm Nhϊếp Sương kéo giá trị thù hận.
Người tính không bằng trời tính, nàng chưa kịp tìm được Nhϊếp Sương lại bị hộ pháp dùng đồ ăn vặt liên tục dụ dỗ, lừa về Ngũ Tuyệt Thần Giáo.
Đối với chuyện Minh Thù trói hộ pháp lại, nàng còn ở bên ngoài gây chuyện lớn như vậy, hắn vô cùng rất tức giận.
Kết quả là Minh Thù tự xử lý chuyện trong giáo, hộ pháp đi bế quan.
Minh Thù: “…”
Mệnh làm giáo chủ sao khổ như vậy!
“Giáo chủ, hay là chúng ta bắt một nam nhân về xử lý việc này cho ngài nhé?”
“Giáo chủ, gần đây trời chuyển lạnh có một nam nhân làm ấm giường cho ngài cũng tốt!”
“Giáo chủ, nếu ngài không ngại, thực ra cũng có thể chọn người trong giáo như ta đây này, cơ thể cực kỳ khỏe mạnh!”
“Giáo chủ ta ta ta…”
Minh Thù từ trong đám giáo chúng kỳ quái ngẩng đầu lên: “Các ngươi rất nhàn rỗi à?”
Đám giáo chúng cười hì hì: “Nhiệm vụ của chúng tôi chính là bảo vệ giáo chủ!”
Thuận tiện quan tâm sinh hoạt của giáo chủ.
Giọng điệu vô cùng hào hùng!
“Ta ở trong giáo còn cần các ngươi bảo vệ?”
Minh Thù tức giận trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười: “Lúc đánh nhau, không phải là các ngươi đều chạy trốn nhanh hơn người khác sao?”
Nàng tuyệt đối không hoài nghi nếu có người đánh vào, đám giáo chúng này có thể vứt bỏ giáo chủ là nàng ngay lập tức để nàng tự sinh tự diệt.
“Khụ khụ… Chúng ta là vì để cho giáo chủ thể hiện bản thân mình, không đúng sao?”
“Đúng đúng đúng, giáo chủ lợi hại như vậy, không cho bọn họ nhìn một cái làm sao có thể thể hiện khí phách giáo chủ, phô trương khí thế Thần Giáo chúng ta.”
Minh Thù gõ bàn, ý bảo bọn họ yên lặng: “Các ngươi đi phát lệnh truy nã đi.”
“Phát lệnh truy nã ai? Điện chủ Thất Tinh Điện kia sao? Ta thấy bình thường điện chủ kia rất đẹp, nhưng trời nóng như thế còn mặc áo choàngnkhông biết có bệnh gì không? Giáo chủ, hay là chúng ta đổi người khác?”
“Giáo chủ thích thì chúng ta phải đi cướp về, ngươi quan tâm hắn có bệnh hay không làm gì. Có bệnh thì trị, trị không hết thì đổi.”
“Đúng đúng đúng, giáo chủ thích là được rồi.”
Giáo chủ Minh Thù: “…”
Trẫm chưa nói chữ nào, các ngươi hoang tưởng thành ra cái gì vậy.
“Đi phát lệnh truy nã Nhϊếp Sương.”
“Nhϊếp Sương? Bán Nguyệt sơn trang? Đây không phải là nữ… Giáo chủ, ngài đừng mù quáng như vậy!”
Minh Thù tát một cái: “Tiếp tục lảm nhảm nữa, có tin ta…”
“Vâng, giáo chủ.”
“Chúng tôi đi, đảm bảo sẽ hoàn thành.”
Giáo chúng nhanh như chớp đi ra ngoài, nhưng bọn họ không chút che giấu lo lắng cho giáo chủ ngốc, sau này không có ai nối nghiệp Ngũ Tuyệt Thần Giáo thì phải làm sao.
Minh Thù: “…”
Thuốc thuốc thuốc đâu!
Đuổi đám giáo chúng đi xong, Minh Thù đẩy đồ trên bàn xuống lấy hộp thức ăn ở dưới lên.
Ăn xong Minh Thù còn phải đi tu luyện, không tu luyện thì mỗi tháng nàng sẽ giống như trước đây, tuy rằng tu luyện… Cũng giống vậy.
Có người nói tu luyện lâu thì mỗi tháng sẽ không gặp chuyện như vậy nữa.
Minh Thù hoài nghi không phải như thế, nhưng nàng không tu luyện sẽ không biết sau này như thế nào, cho nên chỉ có thể bớt chút thời gian mỗi ngày tu luyện một chút.
“Giáo chủ, không xong rồi!”
“Giáo chủ giáo chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tiếng hô bên ngoài suýt chút nữa làm Minh Thù đang luyện tập đau đến xóc hông, nàng hất thú nhỏ trên người nhảy xuống giường ra ngoài: “Mới sáng sớm các ngươi làm cái gì? Đói thì đi tìm đầu bếp nấu chút gì đó mà ăn, giáo chủ của các ngươi rất khỏe, không chết được!”
Bọn giáo chúng hấp tấp chạy đến, miệng la hét: “Giáo chủ, có người đánh lên đây.”
“Đánh thì đánh, các ngươi kêu cái gì?”
Sắc mặt giáo chúng kích động không có bao nhiêu hoảng hốt, đa phần là hưng phấn: “Giáo chủ, có người đánh lên đây!”
“Ta biết.”
Trẫm không có điếc, cần phải lặp lại sao?