Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 141: Bút Ký Zombie (10)

Vụ nổ đột ngột đã hấp dẫn một nhóm zombie, khiến chúng rời đi.

Phàn đội trưởng thương lượng với bốn người khác nhân cơ hội này xông ra, chứ đến khi zombie tụ tập lại nhiều bọn họ muốn xông ra cũng sẽ rất khó khăn.

Theo lời bọn họ, vốn dĩ việc xông ra không khó nhưng hiện tại bọn họ còn dẫn theo một đám IQ cao, là thiên tài nhưng lại không có thể lực, độ khó vì thế mà tăng lên rất nhiều.

Minh Thù tựa trên lan can sân thượng hóng gió, tiện thể nghe bọn họ thảo luận đối sách.

"Diệp Miểu, lát nữa cô đừng tụt lại phía sau, tôi không có thời gian bảo vệ mình cô đâu."

Lần thứ hai Phàn đội trưởng đi đến, nói rất nhanh.

Minh Thù cười nhạt, không lên tiếng trả lời.

Phàn đội trưởng chờ trong giây lát, coi như là cô đã đồng ý.

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, các học sinh được bảo vệ ở chính giữa, ba người dò đường, Phàn đội trưởng và một người khác canh chừng phía sau.

Minh Thù đi ở phía trước Phàn đội trưởng.

Vì đề phòng đột nhiên lại tông trúng zombie, nên tốc độ đi xuống lầu rất chậm. Có lẽ là vụ nổ khi nãy đã thực sự hấp dẫn zombie, nên zombie ở hành lang không nhiều.

Điều khiến mọi người khá thất vọng đó là cầu thang này thiết kế rất kỳ lạ, các lầu không phải nối liên tiếp với nhau, mà xuống dưới lầu cần phải đi qua một hành lang khoảng chừng mười mét.

Trước mạt thế, hành lang mười mét chẳng phải vấn đề, nhưng sau mạt thế… Đó chính là điểm gϊếŧ người.

"Đi."

Người dò đường phía trước, nhìn chằm chằm zombie lượn lờ cách đó không xa, để học sinh phía sau đi trước.

Tất cả mọi người che miệng, cẩn thận đi về phía trước. Còn ba tầng mới có thể xuống đến lầu trệt, mọi người không ai dám thư giãn một giây nào.

"Rầm…"

Tất cả mọi người hoảng sợ, dựng cả tóc gáy. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra bên ngoài. Còn học sinh tạo ra âm thanh kia, lúc này đã sợ đến mềm nhũn cả chân.

Zombie trong hành lang bị kinh động, giương nanh múa vuốt nhào về phía này. Zombie lượn lờ trong phòng học nghe được động tĩnh, cũng điên cuồng nhào ra. Mới khi nãy hành lang còn trống rỗng, lúc này đã lại tràn ngập zombie.

"Chạy!"

Đám học sinh chạy xuống dưới lầu, nhưng mấy giây sau bọn họ lại quay lại, nức nở nói:

"Phía dưới toàn là zombie."

Phàn đội trưởng và đội trưởng bên cạnh nhìn nhau, trước tiên giải quyết đám zombie trước mặt.

"A!"

Một con zombie từ cửa phòng khép hờ, vươn tay ôm học sinh tựa cửa cắn một cái lên cổ hắn.

"Cứu mạng, cứu…"

Tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang vọng trong hành lang.

Phàn đội trưởng đá bay một con zombie, dồn đám học sinh lại một chỗ. Vẫn còn một nữ sinh bị dọa đến chân mềm nhũn, tựa vào tường không đi qua nổi.

Phàn đội trưởng không thể làm gì khác hơn là tiến tới kéo nữ sinh đó đi. Ngay lúc hắn kéo nữ sinh đó, một cơn gió phất qua tóc mái hắn, thân thể nữ sinh mềm nhũn gục xuống.

Phàn đội trưởng nhìn Minh Thù thu hồi cây thương, lửa giận trong mắt hắn bốc lên:

"Cô làm gì đấy?"

"Phàn đội trưởng, không cần cám ơn."

Minh Thù mỉm cười.

Cám ơn?

Cám ơn cô gϊếŧ người sao?

"Bạn ấy… Bạn ấy bị cắn."

Một nữ sinh may mắn sống sót, chỉ vào nữ sinh trên mặt đất đã thay đổi khí sắc, âm thanh run rẩy nói.

Phàn đội trưởng cúi đầu nhìn, sau lưng liền lạnh toát. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, zombie bên cạnh nhào tới làm hắn không rảnh lo nghĩ, lần thứ hai gia nhập cuộc chiến.



"Phàn đội trưởng, bên này."

Ninh Nhạc đứng ở hành lang vẫy tay với Phàn đội trưởng, cô ta nhanh chóng giải quyết zombie đang lượn lờ bên kia.

Phàn đội trưởng bất chấp Ninh Nhạc đến nơi này bằng cách nào, mang theo chút may mắn còn sót lại đi xuống dưới phía Ninh Nhạc.

Phía sau Ninh Nhạc là một cánh cửa, Phàn đội trưởng để đám học sinh đi vào trước, nhanh chóng xoay người tiếp ứng người phía sau:

"Anh em, nhanh lên…"

"Tôi bị cắn, anh…"

Người kia còn chưa lên tiếng đã bị một con zombie đánh gục, sau đó vô số zombie bao phủ lên thân thể người đó.

Trong mắt Phàn đội trưởng lóe lên ý hận, nhanh chóng lui vào bên trong đóng cửa.

Zombie bên ngoài chạy đến, không ngừng tông vào cửa, cửa cũng không chắc chắn, trong tình cảnh zombie nhào lên, lung lay sắp đổ.

"Chạy đi từ chỗ này."

Ninh Nhạc đập bể một cửa sổ.

Mọi người nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ, từ hành lang này chạy đi. Không biết bọn họ chạy bao lâu, đêm tối bao trùm dường như thời gian đều ngưng đọng.

Bọn họ chỉ biết là phải chạy.

Không chạy sẽ mất mạng.

Xung quanh dần dần yên tĩnh, không có âm thanh gầm nhẹ hay tiếng bước đi của zombie.

"Được rồi, chắc là đã cắt đuôi bọn chúng rồi."

Ninh Nhạc dừng lại trước, cô ta nhanh chóng quan sát bốn phía sắp xếp đâu ra đó, nói:

"Mọi người tìm chỗ có thể nghỉ ngơi đi, tôi đi kiểm tra xung quanh xem có zombie không."

Có lẽ là do Ninh Nhạc đã cứu bọn họ nên tất cả mọi người đều không ý kiến gì, cứ theo lời Ninh Nhạc nói mà hành động.

"Chuyện này, cô đi cùng tôi nhé."

Đột nhiên, Ninh Nhạc nhắc tới Minh Thù.

Minh Thù dựa vào tường, so với mọi người đang thở hổn hển cô có vẻ quá mức bình tĩnh, ngay cả hô hấp cũng không thay đổi gì.

Đột nhiên bị nhắc tới, Minh Thù mỉm cười:

"Không đi."

Ninh Nhạc: "…"

Ninh Nhạc có hơi xấu hổ nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Phàn đội trưởng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến thân phận của cô nên đành ngậm miệng.

"Tôi đi cùng cô."

Đội trưởng của đội kia xung phong phá tan không khí xấu hổ quái dị này:

"Phàn đội trưởng, anh dẫn mọi người tìm nơi an toàn trước đi."

Ninh Nhạc gật đầu.

Hai người nhanh chóng rời đi. Phàn đội trưởng đưa những người còn lại, tìm nơi an toàn nghỉ ngơi. Cuối cùng, họ lựa chọn một phòng học vì phòng này xung quanh không có cửa sổ, sẽ không dễ dàng xuất hiện zombie. Trước sau lại có hai cánh cửa, gặp nguy hiểm có thể chạy trốn.

Có lẽ vì xác nhận đã an toàn, tất cả mọi người đều xụi lơ trên mặt đất.

"Người gì mà rõ ràng là có năng lực nhưng lại không góp sức."

Nữ sinh trong nhóm may mắn sống sót đột nhiên nói thầm.

"Bớt nói đi."

Nam sinh bên cạnh nhắc nhở.

"Có gì không thể nói chứ, khi nãy chúng ta đi xuống cô ta cũng chẳng làm gì. Cô ta lợi hại như thế mà lại chẳng chịu bỏ ra chút sức lực nào, nếu như…"

Nữ sinh đột nhiên rơi lệ: "Nếu như cô ta giúp đỡ, có khi Kỳ Kỳ cũng sẽ không bị cắn."

Minh Thù ngồi trên bàn học, một chân gập lại, tay đặt trên đầu gối, gõ gõ.

Nghe thấy nữ sinh chỉ trích vô lý, cô không nhịn được cười khẽ:

"Tôi không giúp sức thì có liên quan gì đến các người? Tôi ăn đồ ăn nhà cô à? Hay lấy mất đồ đạc của cô? À, hay tôi là bảo vệ của cô?"

Thứ nhất cô không cùng nhóm với bọn họ, thứ hai cô cũng chẳng hứa với ai sẽ chăm sóc bọn họ. Thế thì dựa vào cái gì, mà cô phải ra tay chứ?

"Cô nói chuyện kiểu gì vậy?"

Nữ sinh vô cùng oán trách: "Cô có chút lương tâm nào không vậy? Cô cứ mở to mắt như thế, nhìn chúng ta nhiều người bị zombie truy đuổi như thế, mà không giúp chút sức nào trong khi rõ ràng là cô rất lợi hại."

"Tôi lợi hại là chuyện của tôi, lại còn phải nộp thuế cho cô sao?"

Minh Thù cười cười: "Ngay cả lúc đất nước hòa bình, cũng chẳng thấy có ai ngang ngược như thế đâu."

Cô yếu thì là cô có lý, còn tôi mạnh thì bắt buộc phải giúp sức?

Đây là đạo lý gì vậy?

"Thế lúc trước, không phải là cô cũng còn phải nhờ người khác bảo vệ sao?"

Nữ sinh giận đến mức, mặt đỏ đến tận mang tai, ầm ĩ:

"Bản thân có bản lĩnh mà còn muốn người khác bảo vệ, cô có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không vậy?"

Minh Thù giương mắt, theo ánh sáng mờ mờ quét khắp bốn phía: "Vậy xin hỏi người anh em nào đã từng giúp đỡ tôi thế?"

Không ai trả lời!

Ngay cả Phàn đội trưởng cũng không có tiếng động gì.

Vì cô gái này từ đầu tới cuối luôn nằm ngoài vòng bảo vệ của bọn họ.