Trước khi mạt thế đến, thiết bị trong phòng thí nghiệm đã được thay đổi toàn bộ mới tinh. Đương nhiên tư liệu bên trong cũng đầy đủ.
Minh Thù nhìn thấy thiên tài làm sao để lợi dụng những thứ không hề liên quan, tạo thành thuốc nổ với uy lực to lớn.
Cho bọn họ một phòng thí nghiệm, mãi mãi chẳng thể biết rốt cục bọn họ có thể tạo ra cái gì.
Đếm từ miệt thị thiên tài.
Nếu đã giỏi giang như thế, sao lại không hạ được một tên gϊếŧ người?
Đám thiên tài này, đều bị kỹ năng đao kiếm không thể đυ.ng đến của tên sát nhân kia dọa sợ. Bọn họ không phải không lên kế hoạch gϊếŧ hắn, chỉ là kết quả đều thất bại.
Hơn nữa, khi đó ở chỗ họ đồ có thể chế tạo gì đó đều quá ít, không phải ở phòng thí nghiệm. Nếu như là ở phòng thí nghiệm, bọn họ có lòng tin có thể hạ tên sát nhân kia.
Lần này có Ninh Nhạc gia nhập liên minh, xem chừng số mệnh của tên sát nhân có chút mong manh.
"Lát nữa nếu tôi không quay về, các người cứ đi về phía có tiếng súng."
Ninh Nhạc cầm đồ nói với những học sinh kia.
Cuối cùng, nhìn về phía Minh Thù. Vốn muốn Minh Thù hỗ trợ đưa bọn họ đi qua, nhưng nghĩ đến tác phong trước giờ của cô, Ninh Nhạc đành bỏ kế hoạch này.
"Hay là tôi đi với cậu?"
Có một bạn nam hơi áy náy, đề nghị.
"Không cần đâu."
Ninh Nhạc thẳng thắn từ chối.
Ninh Nhạc đương nhiên phải từ chối. Cô ta có chút mánh khóe, cũng không thể để người ngoài nhìn thấy, hơn nữa một mình cô hành động dễ dàng hơn.
Ninh Nhạc cầm đồ vật bọn họ làm, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Một đám người đứng trong phòng thí nghiệm, ngay cả mí mắt cũng không dám chớp rất sợ bỏ sót động tĩnh bên ngoài.
Tiếng rống giận của tên sát nhân từ xa đến gần, rồi từ gần đến xa. Âm thanh lách cách, lanh canh truyền đến gián đoạn, sau đó biến mất.
Tiếng súng xa xa cũng dần dần nhỏ xuống.
Minh Thù tính toán đạn dược mà Phàn đội trưởng mang theo. Vừa mới đánh một trận như vậy, cho dù có quân đội khác viện trợ, xem chừng cũng dùng sắp hết rồi.
Cô chuẩn bị ra ngoài tìm người.
"Cô làm gì đấy?"
Minh Thù vừa cầm nắm cửa, đã bị nữ sinh Giáp đẩy ra: "Bây giờ mở cửa, cô muốn hại chết chúng tôi sao?"
Dù cho lúc trước, Minh Thù giúp một tay, nhưng thù đã kết, không thể hòa giải đơn giản.
"Bên ngoài rất an toàn."
Không xác định bên ngoài có an toàn hay không, trẫm sẽ tùy tiện mở cửa chắc? Trẫm đâu có ngu.
"Cô nói an toàn là an toàn chắc?"
Nữ sinh Giáp hoàn toàn không tin.
Minh Thù chiếu đèn vào mặt mình, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng. Âm thanh trong trẻo, chậm rãi như gió lành trên núi:
"Cô giơ cao đánh khẽ, để tôi ra ngoài chịu chết, được chưa?"
Nữ sinh Giáp tức khắc câm miệng.
Minh Thù đẩy nữ sinh Giáp ra, mở cửa phòng thí nghiệm nghênh ngang bước ra ngoài. Bên ngoài, quả thực rất an toàn không thấy tên sát nhân, ngay cả tiếng súng cũng không có, chỉ còn lại tiếng bước chân của cô.
Phóng khoáng bước đi xa.
…
Khu dạy học rất lớn, thỉnh thoảng còn có zombie xông ra. Minh Thù đi thẳng một đường có thể nói là gặp không ít.
Phía sau cô còn có mấy học sinh đi theo, bọn họ không nói chuyện với Minh Thù, giữ khoảng cách đi theo phía sau.
Ở trong một phòng dụng cụ, Minh Thù tìm được một vũ khí thuận tay – cây giáo.
Dụng cụ này đâm zombie rất thuận lợi, không lo bị bẩn dồ.
"Phụt…"
Lần thứ hai giải quyết một con zombie, Minh Thù đá zombie xuống lầu, tiếp tục đi về phía trước. Tiếng súng không ngừng khi nãy, ắt hẳn là ở gần đây.
Minh Thù men theo hành lang đi xuống dưới khua khua, một mảnh đen kịt, không nhìn thấy gì cả.
"Grào!"
"A, cẩn thận!"
Học sinh phía sau, theo bản năng kinh hô một tiếng.
Minh Thù cũng chẳng thèm quay đầu lại, lật tay đâm vào giữa gáy zombie.
Đám học sinh: "…"
Thật là lợi hại.
Không nhìn cũng đâm trúng.
Xung quanh không ngừng vang lên từng tiếng rít gào nhỏ của zombie. Chúng cách không xa nhưng chậm chạp không tiến đến gần, hơn nữa số lượng khá nhiều.
Minh Thù rút giáo về lấy đèn pin soi soi bốn phía, nhưng những nơi đèn pin chiếu qua, toàn là zombie bị một cánh cửa sắt ngăn lại.
"Thật… Thật nhiều zombie."
"Đừng sợ, chúng bị giam rồi, chúng ta đi qua đã."
Các nam sinh đỡ nữ sinh, đi về phía Minh Thù.
Vốn bọn họ cũng muốn ở phòng thí nghiệm chờ Ninh Nhạc, thế nhưng lại nghĩ nhỡ đâu Ninh Nhạc không quay về thì sao? Bọn họ không thể trông chờ vào Ninh Nhạc tới cứu bọn họ.
Cho nên đi theo cô gái có năng lực này tìm cứu viện, so với việc bọn họ ở nơi đó thì vẫn tốt hơn.
Minh Thù cầm đèn pin soi bọn họ, mấy học sinh cũng không dám hé răng, cọ qua cọ lại đi tới.
"Grào!"
"Rầm!"
Zombie nghe thấy mùi vị của con người, đập mạnh lên cửa sắt, cửa sắt bị khóa lung lay sắp đổ.
"A!"
"Đừng kêu." Nam sinh che miệng nữ sinh sắp kêu lên, kéo nữ sinh tránh khỏi cửa sắt, đứng chung chỗ với Minh Thù.
"Đùng đùng đùng… "
Tiếng súng vang lên lần nữa, từ bên cạnh Minh Thù truyền đến, tiếp theo là mấy bóng người từ hành lang chạy đến. Thấy có bóng đen đứng ở đầu này, tức khắc giương súng lên.
"Đừng nổ súng." Một học sinh nhanh chóng nói.
Nếu như không nói, rất có thể đối phương cho rằng bọn họ là zombie mà gϊếŧ chết.
Một đám người nhanh chóng chạy tới, nói với những học sinh này: "Đi, đi mau."
"Sao cô lại ở đây?"
Phàn đội trưởng cũng ở trong đám người này, nhìn thấy Minh Thù không hiểu sao có chút giật mình, nhưng cũng không kịp nói thêm gì:
"Rút lui trước."
Không biết bọn họ chọc một đám zombie ở đâu ra, lúc này từ hàng lang bên kia chen qua, một đống đen ngòm nhìn thật dọa người.
Một đám người chạy lên lầu, lợi dụng cửa sắt cầu thang tạm thời ngăn cản zombie.
Bọn họ đi thẳng lên sân thượng, dùng mấy đồ linh tinh trên sân thượng chặn cửa, mọi người mới thở dốc.
Đội ngũ phân chia rất rõ ràng, những học sinh kia tụ thành một đoàn lạnh run, Phàn đội trưởng và Minh Thù đứng một bên, bốn người còn lại đứng một bên.
Minh Thù không thấy người đàn ông có nốt ruồi kia, xem chừng lành ít dữ nhiều.
Bốn người kia là ở quân khu khác, lúc Phàn đội trưởng tiến vào gặp đám người kia đυ.ng phải zombie, không thể làm gì khác ngoài kề vai chiến đấu.
"Sao cô lại tới đây?"
Phàn đội trưởng vừa kiểm tra đạn dược, vừa hỏi Minh Thù.
Minh Thù cúi đầu, nhìn đèn pin soi trên mặt đất ra thành quầng sáng, giọng mang ý cười:
"Ban đêm không tệ, thích hợp tản bộ."
Phàn đội trưởng: "…"
Ban đêm không tệ, còn tản bộ, cô cho những zombie này là thú cưng nhà cô nuôi đấy à?
Đội trưởng đội bên cạnh, rầu rĩ đi tới: "Phàn đội trưởng, anh còn đạn dược không? Đạn dược bên chúng tôi hết sạch rồi."
Phàn đội trưởng chỉ đồ trên tay mình, cũng cười khổ: "Chỉ còn lại nhiêu đây."
Đội trưởng bên cạnh thở dài: "Thật là muốn ép chúng ta đến đường cùng mà."
"Trước tiên phải khôi phục thể lực, rồi thương lượng đối sách. Trời không tuyệt đường người, sẽ có biện pháp thôi." Phàn đội trưởng nói.
Đội trưởng đội bên cạnh gật đầu, trở về đội của mình, đem chút đồ ăn còn sót lại của bọn họ phân một ít cho đám học sinh.
"Ầm ầm… "
Tiếng nổ mạnh vang lên kịch liệt, làm cả khu đều run rẩy.
Xa xa dâng lên ánh lửa, chùm sáng nhanh chóng biến mất.
Xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tiếp đó là tiếng gầm của đám zombie.