Độc Phụ Sủng Phu

Chương 42: Triền Miên ( H )

Hạ Triều Nghinh lôi Mộ Yên Chi đi, Lạc Thư Nhiễm nhanh chóng khóa trái cửa phòng. Vừa quay lại, đã thấy thân thể cao lớn của Diệp Tu áp lưng nàng vào ván cửa.

Lạc Thư Nhiễm ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Diệp Tu, điểm một nụ cười lả lơi, xoay người, quàng tay ôm cổ y “Phu quân, chưa gì đã vội vậy sao?”

Diệp Tu vuốt ve gò má, di xuống cần cổ, rồi sà vào hôn mυ'ŧ “Vi phu không nỡ để phu nhân đợi lâu hơn nữa”

Lạc Thư Nhiễm mềm mại, ôm lấy đầu y đang chôn nơi cổ mình “Vậy phu quân hảo hảo yêu thương thϊếp”

Động tác gấp gáp đem y phục nàng tháo ra, cúi xuống hôn lêи đỉиɦ nhọn, bên còn lại được tay y yêu thương xoa nựng “Đêm nay vi phu nhất định tận tình yêu thương, bù đắp cho nàng. À không, đến khi nào nàng không muốn nữa thì thôi”

Ánh mắt khép hờ, hơi thở theo cánh môi nhẹ nhàng rêи ɾỉ khi lưỡi y ra sức liếʍ duyệt đỉnh hồng. Bàn tay đã lần xuống hạ khố, ngón tay vạch một bên, tìm điểm mẫn cảm mà mơn trớn.

“A Sử…ưm…aa…”

Diệp Tu từ từ hạ mình, liếʍ bụng rồi nhìn giữa hai chân nàng. Y nâng một chân nàng lên, đem đầu sát lại, hít một hơi, nâng mắt nhìn tư thế phơi bày của nàng “Nhiễm Nhiễm, lần này để vi phu hầu hạ nàng”

Nói rồi, vùi mặt, đem lưỡi liếʍ lấy nơi tư mật đẹp đẽ kia.

Lạc Thư Nhiễm chỉ đứng bằng một chân, chân kia bị y vác lên vai, nàng đành tựa lưng vào vách tường, hai tay bám lấy mái đầu chôn nơi chân mình. Hình ảnh này làm cơ thể nàng một trận nhộn nhạo.

Diệp Tu quỳ gối, xoa mông, đem tiểu huyệt ăn một cách ngon lành. Tiểu huyệt được y yêu thương, mυ'ŧ liếʍ, càng lúc càng mẫn cảm. Lý trí nàng chìm ngậm trong kɧoáı ©ảʍ từ hạ thân, chỉ còn biết nhấn đầu y hãm vào như muốn cái lưỡi kia chọc sâu, giúp nàng giải khuây. Đến khi không chịu được nổi, điểm nhạy cảm bị y liếʍ đến cứng rắn, Lạc Thư Nhiễm ngâm lên, trút ra hết trên mặt Diệp Tu.

Diệp Tu quẹt nước tràn quanh viền môi, đứng lên, kéo gậy thịt dương ra trước mặt nàng. Đáy mắt Lạc Thư Nhiễm sáng lên, ánh mắt khao khát không một chút giấu diếm, cánh môi không nhịn được cắn cắn. Diệp Tu cầm lấy nam căn, cọ vào tiểu huyệt ướt đẫm của nàng.

Chân nàng vẫn bị kéo căng, đem bên dưới mở ra giúp tiểu đệ thọc một phát luống sâu vào bên trong.

Lạc Thư Nhiễm ôm lấy vai y, cắn một phát.

“Hảo sướиɠ! Chúng ta chưa làm tư thế nào bao giờ, nàng còn đứng nổi chứ?”

Chân nàng bủn cả rồi nhưng hạ thân ngập tràn sung sướиɠ khiến nàng quên mất cả mệt mỏi. Hai chân nàng quấn lấy hông y, đôi tay ôm chặt cổ, Diệp Tu hiểu ý, ôm mông nàng, đẩy côn ŧᏂịŧ vào hạ huyệt.

Từng cú thúc va chạm giữa hạ thân hai người. Diệp Tu bế nàng, hai chân banh ra làm cho dịch thủy thấm vào côn ŧᏂịŧ, chảy xuống hai bên đùi y. Y ra sức vùi dập, ngụp lặn không biết mệt mỏi. Đôi chân vững chắc như cột đinh, thể lực mạnh mẽ, hơi thở nặng nhọc, mồ hôi tươm ra trên lưng. Lạc Thư Nhiễm siết chặt cổ y, tư thế ôm này khiến nàng có cảm giác trượng phu mình thật dũng mãnh uy vũ.

“Á á á…thϊếp chịu không nổi nữa….á á á… thϊếp muốn ra!”

Hạ thân nàng bị côn ŧᏂịŧ nhồi nhét đến tê sướиɠ, theo triều động liên hoàn lại xuất ra lần nữa. Hai chân nàng rã rời, buông xuống. Diệp Tu ôm nàng tới bàn, để nàng ngồi lên, rồi tiếp tục thúc vào bên dưới.

Lạc Thư Nhiễm chống hai tay trên bàn, cả cơ thể và cái bàn theo nhịp điệu của y rung lắc liên hồi. Lúc ngồi trên xe lăn, y không mất chút sức lực nào, một mình Lạc Thư Nhiễm chủ động, làm đến cả canh giờ còn chưa ra. Giờ đây, tất cả đều do y làm chủ, nhưng không hề thuyên giảm đi chút nào. Sức lực của y bộc lộ mạnh bạo hơn trước. Lạc Thư Nhiễm mềm nhũn để mặc y dìu dắt.

Diệp Tu kéo hai chân nàng, nhìn cự vật của mình đâm thọt vào tiểu huyệt khiến nó biến dạng đến mức đáng thương. Nhưng bên dưới nàng khiến hắn khoan khoái, không muốn dừng lại chút nào. Diệp Tu mân mê hột châu đang cương lên, hại Lạc Thư Nhiễm mẫn cảm kêu lên.

“Phu quân…đừng…đừng…dừng lại…thϊếp…không được rồi!”

Diệp Tu nào có nghe theo “Phu nhân, vi phu phải tận tình bù đắp cho những gì trước đây ta chưa thể làm cho nàng”

“Á á á…thế này đủ rồi!”

Diệp Tu gập đùi nàng, để hai chân trên bàn, ôm eo, kéo nàng lại hôn lên môi “Sao mà đủ được! Nàng xem bên dưới nàng lấy lòng ta thế kia, nhiệt tình thế kia, vi phu sẽ dốc hết sức, không phụ mong mỏi của phu nhân”

“A Sử…ư…ư…a…a” Lưỡi nàng bị y kéo ra, vừa mυ'ŧ vừa cắn.

Đầu óc nàng bị y đâm đến xoay cuồng, trống rỗng, điên dại để mặc y lộng thao. Lần này, côn ŧᏂịŧ đã trướng căng đến khó chịu, Diệp Tu ôm chặt nàng bắn thẳng vào hoa tâm.

Thấy Diệp Tu ngừng động tác, Lạc Thư Nhiễm mới lấy lại hơi thở, toàn thân như bùn nhão. Diệp Tu vẫn để côn ŧᏂịŧ chôn trong cơ thể nàng, ẵm nàng lên giường. Cơ thể cao lớn bất động nằm trên người nàng nhưng nơi giao hợp vẫn quấn chặt không rời.

“A Sử nặng quá, chàng xuống đi!” Lạc Thư Nhiễm khó thở, đẩy y ra.

Diệp Tu ngước mắt, bên môi câu lên khiến da đầu Lạc Thư Nhiễm tê rần. Nụ cười kia dự báo một điềm không tốt. Đến lúc nàng nhận ra thì bên dưới Diệp Tu đã căng cứng trở lại.

“A Sử, chàng…”

“Xin lỗi phu nhân! Bên dưới không nghe theo vi phu”

“Không! Không! Chàng rút ra!”

Diệp Tu giữ lại vai nàng, lập tức chuyển động.

“Ư…ưm” Bên dưới nàng hiện giờ mẫn cảm đến mức y chỉ cần động nhẹ đã co thắt liên hồi.

“Nàng xem bên dưới bóp chặt như vậy, sao ta rút ra được đây. Tiểu huyệt xoắn ta đến gắt gao”

“A Sử!” Lạc Thư Nhiễm lần đầu thấy y vô sỉ như vậy, mặt thẹn đến chín hồng.

“Nhiễm Nhiễm ngoan! Vi phu thèm khát nàng lắm rồi! Không cho vi phu thỏa mãn, bên dưới mắc nghẹt đến chết mất”

Lời cầu tình khiến nàng không nỡ chối bỏ nữa, đáy mắt Diệp Tu xoẹt một tia vui sướиɠ. Dụ dỗ nàng khiến tâm tình y đắc ý dào dạt.

Lúc hai người kia quay trở lại, thấy cửa phòng khép kín, bên trong phát ra âm thanh không khỏi làm người khác đỏ mặt tía tai.

“A Nghinh, sao…sao Lạc tỷ lại kêu la dữ dội thế kia? Không lẽ A Tu ca ca ức hϊếp tỷ ấy?”

“Ế, muội, muội định làm gì vậy?”

Mộ Yên Chi định phá cửa xông vào, Hạ Triều Nghinh hoảng đến vỡ mật, giữ chặt lấy nàng.

“Huynh buông muội ra! Lạc tỷ đang gặp nguy hiểm”

Trời ạ! Nguy hiểm gì lúc này, sợ rằng là sướиɠ đến phát điên lên được. Hạ Triều Nghinh bịt miệng không để Mộ Yên Chi lớn tiếng.

“Suỵt, muội nhỏ tiếng, bình tỉnh chút nào! Hai người bọn họ không làm sao đâu”

“Rõ ràng muội nghe…”

Mộ Yên Chi chưa nói hết câu đã nghe bên trong vọng ra tiếng ngân nga khác hẳn bình thường của Lạc Thư Nhiễm.

“A Sử, á á á…nhanh lên…mạnh lên…a a a…thϊếp sướиɠ chết mất thôi!”

Lần này, Hạ Triều Nghinh và Mộ Yên Chi như hóa thạch. Nàng cảm thấy sau lưng mình, có thứ gì chọc vào mông mình. Mộ Yên Chi dù gì vẫn là danh y, cơ thể nam nhân có thứ gì nàng làm sao không biết. Mà lúc này Hạ Triều Nghinh lại cứng rắn đâm vào người Mộ Yên Chi làm nàng giật mình hoảng sợ.

“Buông…buông ra!”

Hạ Triều Nghinh luống cuống buông Mộ Yên Chi. Nàng không dám nhìn y, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

“Yên Chi đợi ta! Ta…không phải…vậy đâu”

“Huynh cút xa ta ra! Huynh là đồ bại hoại”

Hạ Triều Nghinh đến muốn khóc ngập Diệp phủ. Tại sao hắn lại khổ thế này? Con đường truy thê không biết còn bao nhiêu gian lao nữa đây.