Khi về đến Cố gia,Cơ Phù Dạ toàn thân ướt sũng, trông như một con gà rớt nước.
Cố Ngôn Dụ đang pha trà trong đình nhìn thấy hắn, động tác dừng lại.
Trong màn mưa dày đặc, Cơ Phù Dạ không chú ý đến ông, đi thẳng đến thư phòng của Cố Lăng Quân.
Hạ nhân đứng bên ngoài thư phòng thấy Cơ Phù Dạ như vậy, cũng giật mình: “Phù Dạ thiếu gia, sao ngài lại ướt đẫm thế này, nô tì lập tức chuẩn bị nước nóng và y phục khô cho người...”
Cơ Phù Dạ lắc đầu: “Không cần, ta muốn gặp cữu cữu trước.”
Hạ nhân do dự nói: “Vậy để nô tì vào bẩm báo gia chủ trước...”
Cơ Phù Dạ gật đầu.
Người hầu quay người bước vào thư phòng, một lát sau mở cửa mời Cơ Phù Dạ vào.
Cơ Phù Dạ mang theo toàn thân bùn đất, bước vào thư phòng của Cố Lăng Quân.
Những giọt nước trên vạt áo rơi từng giọt từng giọt xuống đất, toàn thân hắn đều ướt sũng, nhưng thần thái lại bình tĩnh và yên ổn.
Cố Lăng Quân ngồi trước bàn đọc sách ngẩng đầu lên, thấy toàn thân hắn ướt đẫm, không khỏi nhíu mày: “Phù Dạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn hạ nhân đứng bên cạnh, Cố Lăng Quân thấp giọng trách mắng: “Các ngươi làm việc kiểu gì vậy, còn không mau đi chuẩn bị nước nóng, để thiếu gia thay quần áo!”
Hạ nhân vội vàng đáp lời, lui bước ra ngoài.
Cơ Phù Dạ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm trầm bị mưa xối ướt, cho dù trong tình cảnh khốn khổ thế này, hắn vẫn trầm tĩnh và yên ổn như vậy.
“Cữu cữu, hôm nay con đến để từ biệt cữu cữu.”
Sắc mặt Cố Lăng Quân biến đổi, lập tức đứng dậy: “Con nói cái gì?!”
“Phù Dạ sẽ đi theo Ly Ương tiên thượng, hôm nay đặc biệt đến để từ biệt cữu cữu.”
“Con đang nói là vị tiên thượng đã xuất hiện trong phủ hôm qua?” Trên mặt Cố Lăng Quân hiện lên một chút giận dữ, “Cho dù nàng ta ta cứu con, cũng không đáng để con phải làm nô làm tỳ để trả ơn!”
Cố Lăng Quân cho rằng, là Ly Ương yêu cầu Cơ Phù Dạ đi theo nàng để trả ơn cứu mạng.
“Cữu cữu, cữu hiểu lầm rồi.” Cơ Phù Dạ lắc đầu, “Con đi theo vị tiên thượng đó, là vì nàng có cách phục hồi thức hải của con.”
Nghe xong lời này, Cố Lăng Quân sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn nói: “Thật sao? Vị tiên thượng đó thực sự có thể giúp con phục hồi tu hành?”
Nếu như Phù Dạ thực sự có thể phục hồi tu vi, đó đương nhiên sẽ là một điều vô cùng tốt. Chỉ là sau khoảnh khắc vui mừng, Cố Lăng Quân lập tức bình tĩnh lại.
“Làm sao có thể, Phù Dạ, ngay cả cha con cũng không làm được, sao nàng ta có thể làm được!”
Dù cho vị Ly Ương tiên thượng đó có là tiên quân chi tôn đi nữa, nhưng cha của Cơ Phù Dạ cũng là một tiên quân tiếng tăm lừng lẫy trên Tam Trọng Thiên.
Không đợi Cơ phù Dạ nói gì, Cố Lăng Quân tự lắc đầu: “Không được, con không thể đi theo nàng ta, Phù Dạ, nếu con xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao ăn nói với nương của con đây?!”
Nương của Cơ Phù Dạ đã buồn bã mà qua đời từ khi hắn còn nhỏ, khi bà qua đời ở Tam Trọng Thiên xa xôi, Cố Lăng Quân thậm chí còn không kịp nhìn mặt bà lần cuối, mỗi khi nghĩ đến điều này, Cố Lăng Quân lại cảm thấy vô cùng hối hận.
Cơ Phù Dạ là huyết mạch duy nhất mà Cố Lăng Sương để lại trên thế gian này, sau khi hắn được gửi về Cố gia, Cố Lăng Quân đã âm thầm thề rằng nhất định phải chăm sóc tốt cho hắn.