Sau khi sắp xếp chỗ ở chu đáo cho Ly Ương, Cố Lăng Quân mới có thời gian gọi Cơ Phù Dạ đến, hỏi về ân cứu mạng mà hắn nói là chuyện gì.
Cơ Phù Dạ chỉ nói mình vô tình rơi xuống vách đá, may mắn được Ly Ương cứu.
Cố Lăng Quân không khỏi cau mày: "Vậy con cũng không biết vị tiên trưởng này lai lịch ra sao?"
Cơ Phù Dạ gật đầu.
"Vậy nàng rốt cuộc là ai..." Cố Lăng Quân lẩm bẩm.
Dám gọi thẳng tên Thiên Đế và Tinh Lạc Tiên Quân, lai lịch của nàng tuyệt đối không đơn giản.
"Phù Dạ, nếu tiên trưởng có ân với con , mấy ngày này, con phải chú ý đến động tĩnh của tiên trưởng, nếu có điều gì phân phó, Cố gia tất nhiên sẽ tuân theo." Cố Lăng Quân dặn dò.
"Vâng."
Cơ Phù Dạ cúi đầu, thân hình của thiếu niên vẫn chưa trưởng thành, nhìn sườn mặt của hắn, Cố Lăng Quân chợt cảm thấy bồi hồi.
Ông nhớ đến muội muội mình.
Ngày đó vì muốn Mộ Dung gia giúp đỡ Cố gia, Lăng Sương mới giấu diếm vị đại nhân đó, định nên hôn sự của Phù Dạ và Mộ Dung Âm, vì vậy, còn bị vị đại nhân kia ghét bỏ.
Cố gia có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ Lăng Sương.
Trong lòng Cố Lăng Quân tràn đầy áy náy, Phù Dạ bị người ta hại, ông lại không thể đòi lại công bằng cho hắn, hôm nay Mộ Dung gia đến từ hôn, chính ông cũng bất lực, làm sao có thể xứng đáng với Lăng Sương dưới cửu tuyền.
Trong đầu ông lướt qua vô số ý nghĩ, nhưng Cố Lănng Quân cuối cùng chỉ thở dài, vỗ vỗ vai Cơ Phù Dạ nói: "Phù Dạ, làm một người bình thường, sống yên bình cả đời, cũng không hẳn là một chuyện không may mắn."
Đến Cố gia những ngày này, Cơ Phù Dạ mỗi ngày đều đi tới hoang dã, tìm các loại linh thảo và dị quả. Nghe hạ nhân trong phủ bẩm báo, Cố Lăng Quân liền biết, Phù Dạ vẫn chưa từ bỏ việc khôi phục thức hải.
Nhưng thức hải đã vỡ, làm sao có thể hồi phục như cũ, tất cả những việc làm của Cơ Phù Dạ chỉ là vô ích.
Cố Lăng Quân nói câu này, là muốn hắn buông bỏ hy vọng hão huyền, đừng làm việc vô ích nữa.
Sắc mặt của Cơ Phù Dạ không thay đổi, hắn bình tĩnh nói: "Cữu cữu, con hiểu."
Nhưng không hứa hẹn thêm điều gì.
Cố Lăng Quân thấy hắn như vậy, cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể thở dài một tiếng, bảo hắn lui đi.
Sự xuất hiện của Mộ Dung thị, gây ra một trận phong ba ngắn ngủi ở Cố gia, sau đó lập tức trở lại dáng vẻ yên bình. Cơ Phù Dạ dường như cũng không để tâm đến việc từ hôn.
Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn dậy sớm như thường lệ, sau khi múc nước rửa mặt, rồi rời khỏi Cố phủ từ cửa góc.
Nhìn bóng lưng của hắn, những hạ nhân quét sân trong phủ tụ tập lại, xì xào bàn tán.
"Các ngươi nghe nói chưa, hôm qua Mộ Dung gia đến từ hôn với biểu thiếu gia!"
"Mộ Dung gia ở Ninh Kinh? Đó là gia tộc đứng hàng đầu ở Tĩnh Quốc, hàng năm gia chủ đều dẫn người lên kinh bái kiến..."
"Thật đáng tiếc, giờ đây thức hải của biểu thiếu gia Phù Dạ đã tan vỡ, tiền đồ hết sạch, trở thành phế nhân, Mộ Dung gia đến từ hôn cũng không có gì lạ."
Trên đời này, luôn dễ dàng như thêu hoa trên gấm, khó khăn như việc gửi than trong tuyết.
"Có điều ta thấy biểu thiếu gia Phù Dạ dường như hoàn toàn không bận tâm đến việc Mộ Dung gia từ hôn, sáng sớm lại ra ngoài rồi."
"Con người luôn phải chấp nhận số phận, ta nói này, biểu thiếu gia Phù Dạ cần gì phải giữ lấy những hy vọng không thực tế kia, mặc dù không thể tu luyện, có gia chủ ở đây, sau này ở Tứ Phương Thành làm một công tử giàu có hưởng phúc, không phải vẫn tiêu dao sung sướиɠ sao."