Lưu Xuân Hoa lạnh nhạt cười, lạnh lùng quét mắt nhìn La Tử Yên: “Ông ta có thể nói gì về ta đây, thể nào cũng nói ta lại chướng mắt lão. La Tử Yên, ngươi da dày thịt dày, còn có thể làm lão gia tử thỏa mãn à? Ta đang hoài nghi không biết ông ta nằm sấp trên người ngươi còn có thể mạnh mẽ như cũ không! Ha ha…”
Sắc mặt La Tử Yên trắng bệch, môi cũng xanh mét. Cây cối cách đó không xa khẽ nhúc nhích, con ngươi bà ta vừa chuyển, liền như con bướm bay tới chỗ đó: “Lão gia, người nghe đi, vũ nhục ta coi như xong, bây giờ người ta còn nói người như vậy, tỷ tỷ… Cái này cũng quá mức rồi.”
Đông Phương Lôi chừng năm mươi tuổi, bởi vì được chăm sóc tốt nên cũng không tính là già. Ngược lại thoạt nhìn tương đối có khí chất. Quanh năm đi lại bên ngoài nên màu da hơi đen, sắc mặt nghiêm túc, cặp mắt có thể đối nhân xử thế kia thâm trầm như biển.
Ôm Đại di thái nhào vào trong ngực, ông ta không vui trừng mắt liếc Lưu Xuân Hoa một cái: “Xuân Hoa à, ta nói nàng cũng vẫn vậy, sao đã có tuổi rồi mà càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng. Còn ở ngay trước mặt Tam nha đầu nữa?” Giọng điệu mang theo vẻ không vui.
Hái một cái lá cây xuống ngậm vào miệng, Lưu Xuân Hoa cười lạnh một tiếng: “Hôm nay nếu Tam nha đầu không làm náo động thì ông có thể tới? Ui, chỗ này của ta thật đúng là không chứa nổi chữ đại thần của các người đâu? Các ngươi đi đâu thì đi đi, ta sợ nhìn thấy các ngươi thì ăn không ngon.”
Đông Phương Mẫn Nhi thấy phụ thân và di nương đều biến sắc, phụ thân tức giận xoay người rời đi. Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng ca sâu kín, tiếng ca kia thanh thúy dễ nghe, giống như âm thanh của tự nhiên.
Sau khi nghe được tiếng ca này, Đông Phương Lôi liền không di chuyển nổi bước chân nữa. Vẻ mặt si mê kia khiến Đông Phương Mẫn Nhi nhíu mày. Di nương ca hát này, mới là uy hϊếp lớn nhất của mẫu thân, cũng là… Nữ nhân mà phụ thân yêu thương nhất.
Đi tới.
Nhiều năm như vậy, ông ta vẫn ở bên Tam di nương, những năm gần đây, bà ta lại được độc sủng ở Đông Phương phủ.
Bước chân không tự chủ được liền đi về phía phòng Chu Bội Nghi, mặc cho La Tử Yên phía sau giữ lại như thế nào thì Đông Phương Lôi cũng không chùn bước mà đi về phía trước.
Nhìn thoáng qua sắc mặt ảm đạm của mẫu thân, Đông Phương Mẫn Nhi nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Mẫu thân, lạnh rồi, vào nhà thôi.”
Lời này làm Lưu Xuân Hoa giật mình tỉnh lại, bà nhìn con gái với nụ cười đau khổ: “Mẫn Nhi, con nhớ kỹ, sau này nhất định phải quản nam nhân thật chặt, nếu không một khi nạp thϊếp, những ngày tốt đẹp của con sẽ chấm dứt. Đừng bước theo vết xe đổ của mẫu thân!”
Nhẹ nhàng thở dài một hơi cũng không thể kể hết sự chua xót của một nữ nhân mạnh mẽ vì tình.
Đông Phương gia vốn khiêm tốn không nổi bật, bởi vì cuộc liên hôn này mà trong lúc nhất thời liền được vạn người chú ý. Cả ngày người tới cửa chúc mừng, tặng lễ nối liền không dứt. Cuối cùng hai nhà quyết định, định hôn kỳ vào mười ngày sau.
Cứ như vậy, Đông Phương phủ giăng đèn kết hoa, người làm trên dưới trong phủ, toàn bộ vì hôn sự của Tam tiểu thư Đông Phương gia mà bận rộn không thể tả. Nhưng chính chủ tử Đông Phương Mẫn Nhi, lúc này lại vứt bỏ hết thảy, bôn ba trên đường đến Quỷ Thành.
Nhận được tin tức mới nhất, nghe nói ông chủ phía sau màn của Dịch Ký sẽ đến Quỷ Thành, chỉ cần liên hệ được với Dịch Ký, từ chỗ hắn ta quay vòng một số tiền lớn, tự nhiên sẽ cải tử hồi sinh.
Chỉ là ông chủ Dịch Ký này rất quỷ bí, cho tới bây giờ, Đông Phương Mẫn Nhi vẫn chưa từng nhìn thấy người thật.