Đi dọc con đường nhỏ dẫn ra bên ngoài biệt thự, Thời Sênh và Quy Nguyệt song song bước đi chậm rãi bên nhau, không hề sốt ruột.
Xung quanh cũng chỉ có một căn biệt thự này, phải đi hết con đường nhỏ mới có thể nhìn thấy biệt thự khác.
Khúc Diệu đi ở đằng sau họ, cứ có cảm giác những chạc cây lay động trong đêm như những con quái vật đang giương nanh múa vuốt, lúc nào cũng có thể lấy mạng họ.
Xào xạc…
Gió đêm lay động cành cây, tiếng lá cây xào xạc rơi vào trong tai Khúc Diệu khiến cho da đầu cô run lên.
Người phía trước đột nhiên dừng lại, Quy Nguyệt nói với Thời Sênh cái gì đó, Thời Sênh đáp một câu phiền toái bằng thái độ ghét bỏ, rút thiết kiếm ra đầy khí phách, vung ra phía ngoài.
Từng cành cây bắt đầu rụng xuống không có kết cấu gì.
Khúc Diệu thiếu chút nữa bị những kiếm khí tán loạn này làm cho bị thương. Vất vả lắm mới tránh được kiếm khí thì lại bị cành cây rơi xuống, cô tránh đi theo bản năng. Đến khi cây cối xuyên qua thân thể của cô rồi, cô mới có phản ứng lại, nhớ ra mình là ma, không cần phải tránh mấy thứ này.
Nhưng dù là ma thì khi có nguy hiểm sẽ đều tránh đi theo bản năng.
Cây cối ngã xuống, một bóng đen bị bức lộ ra, rất nhanh thu lại. Thân ảnh nó vặn vẹo vài cái trong ánh sáng mỏng manh, dần dần hình thành một hình dạng. Nó nhảy mấy cái giữa không trung rồi hạ xuống một cành cây.
“Miao!” Tiếng mèo kêu vang lên, đôi con ngươi màu xanh lục nhìn chằm chằm vào Thời Sênh.
“Là ngươi?” Thời Sênh cau mày, thứ này ra ngoài bằng cách nào?
“Miao!” Con mèo đen lại gào lên một tiếng, sau đó một giọng nam hơi khàn vang lên, “Ta còn phải cảm ơn cô, nếu không ta cũng không ra ngoài được.”
“Hơn nửa đêm còn chạy tới tìm ông đây gây chuyện, đây là lễ cảm ơn của ngươi à?” Thời Sênh nhíu mày.
Con mèo liếʍ liếʍ móng vuốt, “Ta không tới tìm cô gây chuyện, cũng không muốn đối đầu với cô, ta tới tìm cô ta.”
Thời Sênh nhìn theo ánh mắt của con mèo đen, bên đó chỉ có Khúc Diệu đang đứng.
Thời Sênh chọc chọc kiếm trên mặt đất, giọng vừa tùy ý vừa kiêu ngạo, “Thứ nhà họ Khúc trấn áp trong thôn là ngươi à?”
Thôn nhà họ Khúc kia bày ra kết giới khiến người ngoài vào được nhưng không ra được, nhưng người đời sau của nhà họ Khúc vẫn có thể tùy ý ra vào, vì thế lúc đầu cô còn tưởng là kết giới bảo vệ.
Nhưng nhìn thấy con mèo đen này, cùng với cỗ tà khí như có như không mà cô cảm nhận được lúc tới gần từ đường của nhà họ Khúc, khi đó cô nhận ra không phải kết giới đó bảo vệ đời sau của nhà họ Khúc mà là một loại vòng cấm.
“Hừ, nếu những tên đó không dùng ám chiêu thì sao ta có thể bị trấn áp chứ.” Giọng của con mèo đen tràn đầy khinh thường.
“Dù có dùng ám chiêu hay không thì ngươi vẫn bị người ta trấn áp đó thôi, cho nên coi như ngươi thua.”
Con mèo đen như bị người chọc đúng tử huyệt, giọng nói cũng cao hơn vài phần, “Sao ta có thể thua, người thua là bọn họ, ha ha ha, chỉ cần gϊếŧ con bé này thì không còn ai có thể trấn áp ta được nữa.”
“Trên người Khúc Diệu có bí mật gì?” Thời Sênh hỏi thẳng vào vấn đề.
[…] Đã đoán ra được cảnh tượng đi đường tắt để hoàn thành nhiệm vụ của Ký chủ.
Người ta đều từng bước thong dong mà đi, Ký chủ nhà nó trước giờ đều chưa từng đánh qua các trạm nhỏ mà xông thẳng tới BOSS cuối cùng.
BOSS đã chết rồi thì các nhân vật phản diện khác còn có thể làm gì chứ?
Nhân vật phản diện đại khái có một cái tật xấu là thích nói nhiều, con mèo đen này cũng không ngoại lệ, “Cô ta là con gái của Khúc Ân Ân. Cô ta chết rồi thì không còn ai có tư cách bảo vệ kết giới của thôn nhà họ Khúc nữa. Đến lúc đó ta ra ngoài là chuyện rất dễ dàng.”
Thời Sênh khẽ gật đầu, trừ ma vệ đạo, trừ ma thì chắc là chỉ con mèo đen trước mặt cô đây rồi.
Khúc Diệu là đời sau của người nhà họ Khúc ở thôn trang kia, có trách nhiệm bảo vệ, đây cũng là motip bình thường hay đặt ra cho nữ chính.
Con mèo đen nhìn chằm chằm vào Thời Sênh, giọng nói có vài phần mê hoặc, “Ta có thể cảm giác được trên người cô có một cỗ tà khí. Nếu cô giúp ta, đến lúc đó ta sẽ phân cho cô một nửa giang sơn, thế nào?”
Thời Sênh cười nhạo một tiếng, “Nửa giang sơn? Nửa giang sơn nào?”
Dã tâm của BOSS phản diện luôn rất lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ làm đá kê chân cho nhân vật chính mà thôi.
“Minh giới.”
“Có người muốn cướp bát cơm của anh kìa.” Thời Sênh quay đầu nhìn Quy Nguyệt, có điểm vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.
Trong cốt truyện không hề có tình tiết này, đây khẳng định là một bản nháp mà thôi.
Quy Nguyệt mới là nhân vật phản diện chung cực chân chính.
Một BOSS phụ mà cũng dám mở miệng trước mặt BOSS chính quy, còn muốn cướp bát cơm của hắn, quả thực là muốn ăn đòn.
Con mèo đen nghe Thời Sênh nói vậy thì mới chú ý tới Quy Nguyệt. Vừa rồi hắn chỉ đứng lặng yên ở sau lưng Thời Sênh không một tiếng động, cũng không tản ra một chút hơi thở nào.
Nhưng lúc này, nó lại cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ phát ra từ người hắn, khiến cho nó không nhịn được xúc động muốn thần phục.
Chủ nhân Minh giới…
Hắn là chủ nhân của Minh giới?
Làm sao có thể?
Con mèo đen kinh hồn táng đởm, hỏi: “Ngươi là con trai của Lệ Kiếm.”
“Lệ Kiếm?” Quy Nguyệt nỉ non một tiếng, sau đó hừ lạnh một cách khinh thường, “Hắn là ai?”
“Ngươi không biết Lệ Kiếm là ai? Hắn là người đứng đầu Minh giới. Ngươi là ai mà lại dám mạo danh người đứng đầu Minh giới?” Giọng của con mèo trở nên cao vυ't, có hơi không phân biệt được giọng nam hay nữ.
“A, ngươi nói hắn hả?” Quy Nguyệt hơi giật mình nhớ ra, “Hắn chết rồi.”
“Đợi đã, Lệ Kiếm và Lệ Thừa Vân có quan hệ gì?” Thời Sênh hỏi chen vào.
Nghe hai người họ nói chuyện, rõ ràng người có tên Lệ Kiếm kia là chủ nhân tiền nhiệm của Minh giới, mà nam chính cũng họ Lệ?
Thời Sênh nhớ rõ trong cốt truyện có nói một câu, cuối cùng Lệ Thừa Vân trở thành Ma Vương.
Vì sao Lệ Thừa Vân là người mà muốn trở thành Ma Vương?
Trừ phi hắn căn bản không phải người!
“Sao Lệ Kiếm lại chết?” Con mèo đen hoàn toàn không nghe Thời Sênh hỏi, dùng cái giọng nam không ra nam, nữ không ra nữ hỏi Quy Nguyệt.
“Ta gϊếŧ.” Giọng của Quy Nguyệt khá bình tĩnh, giống như đang nói một câu chuyện rất bình thường.
“Sao ngươi có thể gϊếŧ được Lệ Kiếm chứ, không thể nào!” Con mèo đen không tin.
“Vậy rốt cuộc là mi muốn hắn chết? Hay là không muốn hắn chết?” Mẹ nó, lúc con mèo đen này nói tới Lệ Kiếm thì giọng đầy hận thù, giờ Lệ Kiếm chết rồi thì lại kêu gào là không thể nào, có mờ ám!
“Đương nhiên ta muốn hắn chết!” Giọng con mèo đen rất độc địa, hận ý tựa hồ đều tràn ra, “Nhưng ta muốn hắn chết trên tay ta.”
“Vậy ngươi đi đào mồ hắn, lôi xác hắn ra mà quất không phải được rồi ư?” Thời Sênh hơi dừng lại, “Nhưng mà ma chết rồi có để lại thi thể không?”
“Có, Ma Vương có thân thể.” Quy Nguyệt trả lời một cách rất thật thà.
“Vậy thì tốt rồi, có thể quất xác, ngươi có muốn thử một chút không?”
Thời Sênh vừa dứt lời, một tiếng quát tràn đầy lửa giận xen vào, “Quý Lưu Huỳnh!”
Thân ảnh của Lệ Thừa Vân vọt vào, hắn vừa mới nghe thấy cô gái này xúi bẩy người ta đi đào mồ ba hắn.
Thân ảnh Lệ Thừa Vân hạ xuống, sau lưng có mấy thân ảnh cũng lục tục xuất hiện.
Có một cô gái tóc bạc, bên kia là Lý Hạ và người của ông ta.
Cục diện lúc này chính là – con mèo đen bị người vây lại, Thời Sênh, Quy Nguyệt đứng đối diện với con mèo đen, Khúc Diệu đứng ngay bên cạnh, mà đám người Lệ Thừa Vân thì đứng phía sau con mèo.
Cô gái đầu bạc và Lý Hạ đứng ở hai bên sườn Lệ Thừa Vân.
Gió đêm ngừng thổi, bốn phía yên lặng không một tiếng động.
Một giọng nói cợt nhả phá vỡ không gian yên lặng tới quỷ dị này, “Mọi người tới đông đủ quá, muốn mở đại hội à?”
Tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người vừa bật ra câu nói.