Hắn Đã Từng Yêu Tôi

Chương 27: Khó dỗ


Cái này làm cho hắn khó có thể tiếp thu, kỳ mẫn cảm càng phóng đại cảm xúc.

Hắn hoài nghi Thu Căng có phải cũng......

“Nói dối, gạt tôi!”

Hắn lột quần áo Thu Căng ra, tuy cậu nhìn không thấy nhưng cũng biết tư thế bây giờ rất khuất nhục. Thu Căng nổi giận, “Anh đang làm cái gì?”

Dương Sâm kiểm tra thân thể cậu một lần, xác nhận trên người sạch sẽ, không có dấu vết người khác lưu lại, lúc này mới thả lỏng.

Hắn ôm chặt Thu Căng muốn chết, lẩm bẩm, “Tiểu Thu, tôi yêu em, đời này chỉ có thể là của riêng tôi.”

Thu Căng bị hắn dọa có chút sợ hãi nhưng cảm nhận được lời nói ông xã hàm chứa vài phần sợ hãi, tuy rằng không biết hắn vì cái gì nói mấy lời kỳ quái đó nhưng cậu biết cảm xúc hiện tại của Dương Sâm không ổn định.

“Dương Sâm, bình tĩnh một chút, em ở đây.” Thu Căng bắt lấy tay hắn.

Đáy mắt Duơng Sâm điên cuồng như cũ không quan tâm đè nặng lên người cậu, để lại những dấu vết đỏ khắp da thịt .

Thu Căng nghẹn ngào: “Dương Sâm, dừng tay......”

Không biết qua bao lâu rốt cuộc hắn cũng chịu ngừng.

Thu Căng ngã xuống trên giường, sắc mặt trắng bệch.

Không có người nào thích bị cưỡng bách, cho dù đối phương là người mình yêu nhất.

Mà Dương Sâm tựa hồ mệt mỏi, ngủ rồi.

Thu Căng run rẩy đẩy hắn ra, kéo thân thể mỏi mệt đi hướng toilet rửa sạch.

Cậu sờ đến miệng vết thương dính nhớp chất lỏng, ngửi được mùi máu tươi, biết chính mình đổ máu.

Ngày hôm sau Dương Sâm tỉnh lại, trong lòng ngực không có người, hắn lập tức ngồi dậy nhìn trên giường một mảnh hỗn độn, còn có vết máu.

Nghĩ đến hành vi đêm qua, Dương Sâm thầm mắng chính mình vài câu, quần áo còn chưa kịp mặc đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài tìm Thu Căng.

Nhìn đến Thu Căng nằm ở trên sô pha bọc chăn lông cuộn tròn, tự trách không ngừng.

Hắn đến gần, Thu Căng chậm rãi mở mắt ra.

Rồi sau đó chỉ cảm thấy chính mình bị ôm chặt lấy.

Thu Căng sửng sốt.

“Xin lỗi Tiểu Thu, thật xin lỗi, ngày hôm qua là kỳ mẫn cảm vậy mà anh lại quên uống thuốc ức chế.”

Giọng Thu Căng khàn khàn: “Buông em ra.”

Dương Sâm nhẹ nhàng buông người ra: “Miệng vết thương thế nào, để anh nhìn xem.”

Thu Căng lại nghĩ tới khuất nhục tối hôm qua, trong lòng có chút kháng cự, hắn đẩy hắn ra, “Không cần, không có việc gì.”

Dương Sâm giật mình, “Em đang trách anh sao?”

Thu Căng: “Thật sự không có việc gì.”

Cậu đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi đi toilet rửa mặt, “Muộn rồi, anh đi công ty ăn cơm sáng đi.”

Thân thể cậu không thoải mái, không muốn làm cơm sáng.

Dương Sâm: “Nếu không hôm nay nghĩ một bữa đai.”

“Không cần.”

Thu Căng rửa mặt sửa sang lại xong, lấy gậy dò đường chuẩn bị ra cửa.

Dương Sâm thấy thế cũng không nói nhiều, bởi vì thường xuyên được Hứa Dung lấy lòng, hiện tại hắn không có quá nhiều kiên nhẫn đi dỗ người khác.

Hắn cảm thấy Thu Căng là bị hắn chiều hư, ném sắc mặt xấu với hắn, so với trước kia còn khó dỗ hơn.

Alpha thời kỳ mẫn cảm vốn dễ giận, nếu không phải tối hôm qua cậu không kháng cự sẽ không bị thương. Nếu đổi lại Hứa Dung, hắn căn bản không cần lo.

Di động rung nhẹ, là Hứa Dung gửi tin nhắn chào buổi sáng.

Thu Căng chống gậy dò đường đi một đoạn, vốn dĩ cho rằng hôm nay đi muộn sẽ không gặp được Hạ Triều, không nghĩ tới vẫn nghe giọng đối phương gọi lại.

Thu Căng kinh ngạc, còn chưa nói cái gì, Hạ Triều đã mở miệng, “Hôm nay ngủ quên, còn tưởng rằng bị muộn rồi, không nghĩ tới anh cũng muộn vậy.”

Thu Căng không hề nghi hoặc, chỉ ừ một tiếng.

Hai người cùng nhau đi đến tàu điện ngầm, Hạ Triều đột nhiên lên tiếng, “Tiểu Thu ca, cổ......”

Thu Căng sờ sờ cổ, “Làm sao vậy?”

Hạ Triều tạm dừng một chút, không tiện mở miệng, “Có vết thương.”

Thu Căng có chút xấu hổ che sau cổ, sắc mặt nóng lên.

Tối hôm qua đã dùng hai miếng băng dán che miệng vết thương nhưng mắt không thấy nên che không thành.

Hạ Triều thân là Alpha, tự nhiên biết dấu cắn sau cổ là chuyện gì.

Hạ Triều trấn an nói: “Không có việc gì, anh chờ một chút.”

Hắn đem Thu Căng đỡ đến một góc.

Thu Căng đứng tại chỗ, không biết hắn đi đâu nhưng nghĩ đến vết thương sau cổ khiến cậu thẹn thùng không biết trỗn vào đâu.

Phàm có người đi ngang qua, cậu đều theo bản năng che đậy sợ bị phát hiện.

Cũng may Hạ Triều không để cậu chờ lâu lắm, hắn thở hồng hộc chạy tới, “Mua cho anh miếng dán mới.”

Loại băng dán này Omega thường dùng, miếng dán trong suốt lẫn vào màu da, diện tích băng dán cũng khá lớn.

Sau khi tuyến thể Omega bị Alpha đánh dấu trên cổ sẽ lưu lại dấu răng, vì không muốn gây chú ý khi đi ra ngoài nên dùng loại băng dán này còn có thể che đậy hơi thở Alpha lưu lại.

Thu Căng là Beta, sẽ không dùng loại đó, cho dù tin tức tố rót vào sau cổ cậu cũng không cảm nhận được.

Thu Căng nhớ tiệm thuốc cách rất xa, hắn có thể nhanh như vậy đã trở về, hẳn là chạy rất nhanh.

“Nghỉ ngơi một chút đi.”

Hạ Triều nói, “Để tôi giúp anh dán.”

“Nhưng phải xé băng dán cũ ra, có thể chứ?”