An Kì tức giận, cô nói bản lĩnh, điều không phải bản lĩnh này.
Nhưng mà, Đường Bạch Dạ không cho phép cô cự tuyệt nữa, vây hãm An Kì, cắt tất cả đường đi của cô.
Môi lưỡi của anh cuốn lấy lời lẽ ngọt ngào của cô, hôn càng thêm sâu, càng thêm triền miên.
Luận về kỹ thuật, mười An Kì cũng không bằng một Đường Bạch Dạ.
Cô ở dưới thân anh tê liệt thành một bãi xuân thủy, mặc anh dày vò.
Bởi vì thuốc, An Kì cũng không có một điểm phản kháng, chỉ cảm thấy tất cả khí lực trong thân thể đều bị mất hết.
Cô có một loại cảm giác bị vây hãm, đoán không được cảm giác.
Rất đáng sợ.
"Bản lĩnh làm sao?" Đường Bạch Dạ buông cô ra, ánh mắt sáng quắc, rơi vào trên môi cô bị hôn đỏ tươi.
Khi An Kì ở dưới thân anh cười giống như yêu tinh, hơi nâng thân thể lên, ma sát tiểu đệ đệ không quá thành thật của Đường đại thiếu gia, cười với Đường đại thiếu gia, “Tôi xem, tôi so với anh càng có bản lĩnh.”
Bản lĩnh không phải ở lời nói, mà là ở phản ứng của đối phương.
Cô rất đẹp, đẹp hơn cả Lâm Tình.
Đặc biệt là đôi mắt, như tràn ngập toàn ánh nắng tươi sáng của thế giới.
Một cỗ khí nóng xông thẳng tới bụng dưới, hừng hực thiêu đốt.
Một cái hôn có thể làm anh luống cuống như vậy, cô là người đầu tiên.
Đường Bạch Dạ cười, người phụ nữ này triệt để gợi lên hứng thú của anh.
Nói cô thanh thuần, cô lại rất lão luyện, giờ này khắc này cũng không có một điểm xấu hổ.
Nói cô lão luyện, nhưng kĩ thuật hôn của cô rất ngây ngô, có lẽ là chưa bao giờ cùng người khác hôn môi.
Thực sự là một điều bí ẩn.
Chỉ là như thế nào, cô là người gợi lên hứng thú của anh.
Tay thon dài, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của cô, động tác kia, chậm rì rì, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt vẫn rơi vào trên mặt của cô.
Trên mặt An Kì có chút phiếm hồng.
Người đàn ông này nhất định là yêu tinh đầu thai, lại gợi cảm như vậy.
"Tại sao anh lại muốn tôi làʍ t̠ìиɦ nhân của anh?”
"Bởi vì gương mặt này."
An Kì chợt cầm tay anh, đạo lực lại buông ra một ít, ngăn cản động tác của Đường Bạch Dạ.
Hai đôi mắt không hề che giấu nhìn thẳng vào nhau.
Trên mặt An Kì không có nụ cười tươi tắn nữa, mà là một loại bình tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, Đường Bạch Dạ nguy hiểm nheo mắt lại.
Hai tầm mắt đυ.ng nhau trong không trung, bắn ra vô số ánh lửa.
Bầu không khí mập mờ, tiếp tục được kéo lên.
Đường Bạch Dạ đột nhiên cúi người, điên cuồng mà hôn môi của cô, kịch liệt, cường ngạnh, hai tay, chỉ chốc lát cởϊ áσ sơ mi của cô ra, vứt sang một bên.
Anh không hề trêu đùa cô, xé nát khuôn mặt thân sĩ ưu nhã, lộ ra bản tính cuồng dã khêu gợi.
Cướp đoạt và chinh phục mới là bản chất của đàn ông.
Hôn theo khuôn mặt của cô đi xuống, hôn cuồng dã, hai tay ở nơi mềm mại của cô, hung hăng xoa nắn.
Hô hấp của người đàn ông ngày càng dồn dập, An Kì nhận thấy được nguy hiểm, một loại nguy hiểm bị cướp đoạt.
Cô không thể trốn.
Dược tính khống chế tất cả tâm tư của cô, chỉ có thể chìm đắm trong kĩ sảo cao siêu của anh.
"Vóc người không tệ." Đường Bạch Dạ không chút nào keo kiệt ca ngợi vóc người của cô, ngậm đỉnh hồng nhạt, nhẹ nhàng vân vê.
Đạo lực của anh thậm chí làm cô đau.
Giữa răng môi An Kì tràn ra một tiếng rêи ɾỉ, càng cổ vũ người đàn ông làm xằng bậy ở trên người cô.
Động tác của Đường Bạch Dạ nhất thời trở nên lỗ mãng.
Đường đại thiếu gia vô số phụ nữ, cũng chỉ như là qua sông.
Anh cường thế, cũng không bao giờ lấy lòng phụ nữ.
Yêu đối với anh chính là kéo khóa kéo, tiến, ra, đây là toàn bộ quá trình.
Thô bạo tiến nhập, đau đớn như xé rách trên gương mặt say mê của An Kì, móng tay của cô hung hăng đâm vào bờ vai của anh.
Cô là xử nữ?