Lúc cô ngã xuống, đập vào chỗ nào không đập, cứ thế trùng hợp, trực tiếp đập đầu vào… túi quần người ta!
Hướng Tình bỗng nhiên ý thức được suy nghĩ của mình có chút xấu xa, trong đầu cô bỗng nhiên giật mình, tỉnh táo lại, cuống quýt từ trên người anh ta đứng lên: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Cô thật lòng không cố ý.
Duyên phận này thật đúng là nói không nên lời!
Morri ngồi dậy, đùi phải khom xuống, cánh tay dài của anh ta tùy ý để lên trên đầu gối, nhìn cô gái đối diện, ánh mắt thản nhiên, anh ta không nói gì, giống như đang chờ cô nói chuyện.
Hướng Tình bị anh ta nhìn chăm chú, cô có chút xấu hổ.
Người đàn ông này có làn da rất trắng, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt rất thản nhiên, vẻ mặt cũng rất thản nhiên, giống như bất kỳ chuyện gì đều không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta.
Đây là lần đầu tiên Hướng Tình gặp được loại người đàn ông này, dù sao có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời, cô không biết nên làm thế nào cho phải.
“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh!”
Hướng Tình lễ phép nói cảm ơn.
Nếu như không có anh ta ra tay cứu giúp, nói không chừng, giờ phút này, cô đã chìm vào trong biển rộng, thành thức ăn ngon trong bụng mấy con cá biển.
Sau đó Hướng Tình nghĩ lại, cô vẫn còn cảm thấy có chút sợ.
“Cô tên là gì?”
Anh ta bỗng nhiên hỏi.
Hướng Tình sửng sốt nửa giây, thành thật trả lời: “Cao Hướng Tình.”
Anh ta hơi nhíu mày, nhìn cô, không nói gì nữa.
Hướng Tình cảm thấy tán gẫu với dạng người này, thật đúng là có chút mệt mỏi.
Cô đứng lên, lễ phép gật đầu với anh ta, bày tỏ lòng biết ơn: “Ngài Morri, chuyện vừa rồi rất cảm ơn anh, tôi có chút buồn ngủ, tôi về phòng nghỉ ngơi trước! Hẹn gặp lại.”
Sau khi nói xong, Hướng Tình vòng qua người anh, dự định rời đi.
Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ của cô bị một bàn tay lớn lạnh buốt giữ chặt.
Hướng Tình sửng sốt, nhíu mày, theo bản năng muốn rút tay mình từ trong lòng bàn tay của anh ta ra, ai biết được, sức lực trên tay anh ta cũng theo đó tăng lên.
Hướng Tình có chút phiền muộn quay đầu nhìn anh ta.
“Đêm nay, cô ngủ với tôi!”
“…”
Loại giọng nói thản nhiên kia, giống như một loại… Cảm giác gì đây?
Tuyệt đối không phải là một lời đề nghị, mà là một loại cảm giác… Vua chúa lật thẻ bài của phi tần, điểm danh đêm nay ngủ cùng ai!!
Nói một cách đơn giản chính là… cảm giác ban ơn!!
Giống như anh ta ngủ với cô là một loại ban ơn tối cao, là vinh hạnh lớn nhất đời này của Cao Hướng Tình cô!!
Mẹ nó! Hướng Tình thật đúng là có loại xúc động muốn chửi bậy.
Hôm nay có phải là ngày xui xẻo tám đời của cô không, cô chọc phải hai người đàn ông, há miệng ra liền nói muốn ngủ với cô?!
Hướng Tình tức giận hất tay anh ta ra, trừng mắt nhìn chằm chằm anh ta: “Ngài Morri, tôi rất biết ơn vì anh đã cứu tôi một mạng, thế nhưng Cao Hướng Tình tôi còn chưa thấp hèn đến mức dùng thân thể của chính mình đi báo ơn! Còn có, tôi không phải gái làng chơi gì đó, mong anh tự trọng một chút!”
Morri đứng lên, hai tay lười biếng cho vào trong túi quần của mình, nhíu mày, khó hiểu nhìn vẻ mặt có chút tức giận của Hướng Tình: “Nhất định phải là gái làng chơi mới ngủ cùng tôi?”
“…”
Trọng điểm của câu nói kia là ở chỗ này à?
“Tôi có cảm giác với cô.”
Anh ta nói.
Hướng Tình hiểu rõ ý tứ của anh ta.
Loại đàn ông này, từ trước đến giờ luôn có dáng vẻ cao cao tại thượng, bọn họ luôn có thói quen chiếm hữu những người và vật mà bọn họ cảm thấy hứng thú thành của mình.
Cho nên đối với bọn họ mà nói, phụ nữ không liên quan gì đến tình yêu, chỉ là một thứ đồ tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi, là đồ chơi giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
“Nhưng đối với ngài Morri, tôi một chút cảm giác đều không có!”
Hướng Tình gọn gàng, dứt khoát từ chối.
Bên dưới, cô vẫn có cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Mùi hương nhàn nhạt trên người Lục Li Dã dường như vẫn còn đang quẩn quanh hơi thở của cô… Cô không biết tại sao lại nghĩ đến người đàn ông kia.
“Hơn nữa, ngài Morri, đối phụ nữ trên với đất nước chúng tôi mà nói, người chúng tôi có thể ngủ cùng, phần lớn chỉ liên quan đến tình yêu.”
Sau khi nói xong, cô quay người đi vào trong khoang tàu.
Morri nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi của cô, đôi mắt màu nâu của anh ta hơi nheo lại: “Cô là người phụ nữ duy nhất từ chối ngủ cùng tôi!”
Hướng Tình không quay đầu lại: “Ngài Morri cứ coi như tôi không hiểu phong tình đi!”
Quả đúng là rất không hiểu phong tình!!
Tống là cấp dưới của Lục Li Dã, tất cả mọi chuyện xảy ra trên boong tàu, anh ta dĩ nhiên sẽ báo cáo không sót một chữ nào cho lão đại của mình nghe.
Hướng Tình vừa đi vào phòng liền cảm thấy áp suất trong phòng khác thường.
Lạnh giống như trong hầm băng, khiến cho người ta cảm thấy khó thở!
Người tạo ra hơi lạnh này, dĩ nhiên là Lục Li Dã đang ngồi hút thuốc ở trước bàn làm việc.
Gương mặt lạnh lùng của anh ta ẩn trong ánh sáng yếu ớt, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh ta.
Hướng Tình đối mặt với anh ta, trong lòng cô vô thức dâng lên mấy phần xấu hổ, gương mặt cô đỏ như trái táo: “Tôi ngủ ở trên ghế sofa, trong phòng có thừa chăn không?”
Lục Li Dã thản nhiên liếc thoáng qua cô: “Không có! Cô cần để đi ngủ với Morri à?”
Trong giọng nói tra hỏi của anh, không nghe ra chút nhiệt độ nào, dường như còn mang theo chút châm chọc.
Hướng Tình khẽ nhíu mày, giằng co với anh, trong mắt cô hiện lên sự tức giận.
Không cần nghĩ cũng biết, lời này nhất định là do Tống nói với anh.
Lục Li Dã chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Hai người, ai cũng không vội vã nói chuyện.
Hướng Tình dường như có chút mệt mỏi, có một loại cảm giác thua trận: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi không muốn cãi nhau với anh, tôi đi ngủ trước.”
Cả người cô rất mệt mỏi, cho dù là thân thể hay tim của cô đều rất mệt.
Loại cảm giác bất lực đó khiến cho cô cảm thấy rất thất bại.
Sau khi cô nói xong, Hướng Tình dứt khoát xoay người nằm xuống ghế sofa.
Cô nhắm mắt lại, muốn nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Có lẽ ngủ sẽ giúp cô không cảm thấy mệt mỏi như thế nữa.
Nhưng bỗng nhiên, Hướng Tình cảm thấy một bóng người cao lớn ép xuống người cô, ép quá sát, khiến cho cô không thể không mở mắt ra.
Trong nháy mắt, thân thể nhỏ nhắn của cô bỗng nhiên nhẹ đi, không có chút điềm báo nào, cả người cô được Lục Li Dã bế ngang lên.
Hướng Tình nhíu mày, không hiểu nhìn anh ta, cô theo bản năng đưa tay ra ôm lấy cổ Lục Li Dã.
Lục Li Dã cúi người xuống, đặt cô lên trên giường, nhưng anh ta không vội vàng đứng dậy rời đi.
Hơi thở của hai người chỉ cách nhau mười centimet.
Thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trong từng hơi thở của đối phương… Cảm giác mềm mại, tê dại lướt nhẹ qua mũi, môi, khiến cho Hướng Tình không chống đỡ nổi, cô muốn quay mặt đi.
Lục Li Dã đưa tay ra, bá đạo giữ cằm của cô.
Ánh mắt u ám của anh ta lọt vào trong đôi mắt Hướng Tình, dáng vẻ kia giống như muốn nhìn thấu cô.
“Cô và Morri quen nhau như thế nào?”
Giọng nói của anh ta rất trầm thấp.
“Tôi căn bản không biết anh ta.”
Hướng Tình không chút e sợ nghênh đón ánh mắt của anh ta: “Vừa rồi anh ta đã cứu tôi một mạng.”
Về phần lần đầu tiên gặp mặt trong nhà tắm, vẫn nên bỏ qua thì hơn!
“Cô thích anh ta?”
Lục Li Dã hỏi.
Ánh mắt anh ta rất sâu xa.
“Tôi không biết anh ta.”
Hướng Tình nhíu mày, cô có chút không nhẫn nại.
“Sau này cô cách xa anh ta ra một chút.”
Lục Li Dã cảnh cáo cô: “Anh ta là một con cáo già xảo quyệt, cô chọc vào anh ta, sẽ không có chuyện gì tốt lành!”
Hướng Tình mím chặt môi, cô chỉ nhìn vào đôi mắt đen của anh ta, không nói gì.
Thật ra cô muốn nói, chọc vào con cáo già là anh, tôi đã không có chuyện gì tốt lành rồi! Cô còn dám đi trêu chọc người khác ư?
Thấy Hướng Tình không có lên tiếng, Lục Li Dã coi như cô đã yên lặng đồng ý với mình.
Ánh mắt Lục Li Dã lướt qua môi đỏ mọng của cô, sau cùng dừng lại trên đối mắt sáng của cô, ánh mắt anh ta có chút nóng rực: “Bên dưới còn đau không?”
Anh ta hỏi cô.
Giọng điệu của anh ta có chút lo lắng, có chút… khàn khàn.
Trong lòng Hướng Tình khẽ động.
Ánh mắt cô có chút xấu hổ, gương mặt cô có chút ửng đỏ, nhưng rất nhanh bị Hướng Tình che giấu: “Nói thật, tôi còn hơi đau…”
Có thể không đau ư?
Một tấm màng đang yên đang lành ở trong cơ thể, cứ như thế bị xé rách ra!
Còn chảy nhiều máu như thế, làm sao có thể không đau cho được?!
Ánh mắt Lục Li Dã u ám: “Xin lỗi.”
Anh ta một lần nữa nói lời xin lỗi: “Em cần gì để đền bù tổn thất, tôi sẽ dùng hết khả năng của mình, làm nó cho em!”
Đôi môi mỏng mấp máy, lời nói ra không khỏi có một chút cảm xúc nào đó.
Hướng Tình chớp mắt, cô dừng một chút, giống như là đang suy nghĩ, sau đó cô nhẹ giọng hỏi anh ta: “Đây là lần đầu tiên cậu Lê phá màиɠ ŧяiиɧ của phụ nữ à?”
Lời nói của cô khiến cho Lục Li Dã khẽ cười.
“Em cảm thấy bổn thiếu gia giống tên nhóc chưa trải qua sự đời à?”
Sâu trong mắt anh ta giống như có rất nhiều ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh.
Bàn tay của anh ta đặt trên eo Hướng Tình có chút nóng lên.
“Không giống.”
Hướng Tình nói thật: “Thế nhưng bọn họ nói, tôi là người phụ nữ đầu tiên anh đưa về!”
“Đó là vì đối với phụ nữ ở đó, tôi không có hứng thú gì.”
Anh ta giải thích chi tiết.
Hướng Tình nghiêng đầu, híp mắt nhìn anh ta: “Như vậy, cậu Lê chính là một anh chàng đào hoa?”
Anh chàng đào hoa?
Thanh danh này, không xa lạ gì.
Cho nên, Lục Li Dã không phủ nhận.
“Tuy tôi không ít lần ngủ với người phụ nữ còn trinh, thế nhưng tình huống giống như hôm nay, quả đúng là lần đầu tiên tôi gặp phải, cho nên đối với em, tôi ít nhiều có cảm giác mắc nợ.”
Ít nhất lúc trước đều là người tình tôi nguyện, tốt xấu gì cả hai bên còn có quá trình hưởng thụ…
Nhưng cô nhóc này…
Trong quá trình đó, cô không có cảm giác hưởng thụ, màng lại mất, hơn nữa sau đó còn bị ép lên trận, đến sau cùng… Hết lần này đến lần khác, trắng tay!
“Anh dự định sẽ đền bù tổn thất cho tôi như thế nào? Cho tôi ít tiền, để cho tôi đi vá lại à?”
Hướng Tình đề nghị.
Lục Li Dã nhướng mày: “Phương án này khá tốt.”
“Lần sau lại đau đớn thêm lần nữa.”
“…”
Lục Li Dã cong môi cười.
Từ chối cho ý kiến.
“Thật ra, so với việc anh đền bù tổn thất cho tôi như thế nào, tôi càng hiếu kỳ về thân phận của cậu Lê hơn!”
“Lòng hiếu kỳ có thể hại chết một con mèo! Còn nữa, em không nên tùy tiện sinh ra lòng hiếu kỳ với một người đàn ông, lòng ái mộ với một người đàn ông thường được bắt đầu từ sự hiếu kỳ.”
Hướng Tình gật đầu: “Lời này của anh rất có lý! Nhưng…”
Cô thoải mái nở nụ cười: “Cậu Lê yên tâm đi, từ trước đến nay, đối với những đàn ông đào hoa, tôi không có hứng thú, nhất là… Đàn ông đào hoa có liên quan đến xã hội đen.”
Đối với những lời Hướng Tình nói, Lục Li Dã không tức giận, anh nghiêng người, nằm xuống ngay bên cạnh Hướng Tình.
“Trong phòng chỉ có một chiếc giường và một chiếc chăn, em chấp nhận ngủ đi!”
“…”
Hướng Tình nghiêng đầu nhìn anh ta.
Lục Li Dã đã sớm nghiêng người, quay lưng về phía cô.