Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 42

Đối với nhà họ Ninh mà nói, trong khoảng thời gian này trải qua đã đủ dày vò, mỗi một thành viên trong gia đình cứ sáng sớm mở to mắt liền bắt đầu sầu lo tương lai của Ninh Kiều. Nhưng trên thực tế, cũng chỉ là qua mấy ngày ngắn ngủn mà thôi.

Lại nói tiếp, thậm chí không đủ mười ngày.

Bây giờ Ninh Kiều sắp phải rời đi, cha mẹ anh chị dâu đều không ngủ yên cả một đêm, trời mới sáng, liền rời giường chuẩn bị.

Muốn đến Thanh An - Tây Thành thì phải ngồi xe lửa trước, sau đó lại ngồi thuyền, Ninh Dương đã mua vé trước rồi, xách hành lý lên liền sang đón cha và em gái.

Thư giới thiệu là đã chuẩn bị xong từ sớm, Ninh Dương kiểm tra xong hết, vừa đến khu nhà, liền cảm thấy trong lòng buồn đến hoảng.

Ở cửa nhà, Ninh Dương hít sâu một hơi, khuyên chính mình bình tĩnh lại.

Em gái lấy chồng là chuyện vui, không thể mang vẻ mặt đưa đám được.

Các hộ gia đình trong khu nhà cũng đều biết hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với nhà họ Ninh.

Sáng sớm Du Thúy Mạn cùng Lâm Quảng Dân dậy đi làm, đều tận lực sửa sang bản thân cho sạch sẽ thể diện. Ngày hôm qua bị mất mặt, hiện tại ít nhất phải giả bộ dường như không có việc gì xảy ra, nếu không sẽ khiến người ta chê cười.

Khó chịu cả đêm, cho đến bây giờ, Du Thúy Mạn vẫn tự trách bản thân thiếu kiên nhẫn, vội vàng đưa mặt già ra cho Thường Phương Trạch đánh. Vốn dĩ người khác còn không cảm thấy đối tượng mà nhà họ Ninh tìm cho Ninh Kiều tốt bao nhiêu, bị miệng lưỡi doạ người của Du Thuý Mạn công kích, ngược lại khiến mỗi người đều khen Giang Hành không dứt miệng.

Vợ ông Chu - Phùng Tĩnh Vân không có thành kiến gì với vợ xưởng trưởng, chẳng qua bĩu môi nhìn chị Triệu.

Thấy nhà họ Ninh mở cửa, chuyển rương hành lý này đến rương kia ra bên ngoài, Phùng Tĩnh Vân cảm thán: “Lấy chồng thật thể diện biết bao nhiêu, của hồi môn đầy đủ hết cả.”

Du Thúy Mạn vốn không muốn ở lại lâu, nhưng thật sự không nhịn được, dừng lại bước chân: “Của hồi môn đầy đủ, lễ hỏi đâu?”

Phùng Tĩnh Vân sửng sốt, thấy Du Thuý Mạn đi qua, liền cười nói: “Cái này thì không biết, nhưng con rể nhà họ Ninh đi ra ngoài làm nhiệm vụ khẩn cấp mà trước đó còn riêng tới nơi này của chúng ta một chuyến, nhìn ra được là thật sự để bụng hôn sự này.”

“Cậu ta bận, cha mẹ người lớn trong nhà cũng không giúp thu xếp hôn sự?” Du Thúy Mạn kéo kéo khóe miệng, “Con bé nhà họ Ninh tự mình chạy đến khu người nhà quân nhân, có thể bị người khác xem nhẹ không?”

Những người khác bị Du Thuý Mạn nhắc nhở, cũng nhớ tới vấn đề này.

Mà khi họ thấp giọng thảo luận thì Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch đã từ trong nhà đi ra.

Từng ánh mắt đuổi theo bóng dáng của hai người.

“Chú Giang.” Hai vợ chồng bước nhanh đến cổng khu nhà, nghênh đón một vị đồng chí lớn tuổi tiến vào.

Đồng chí lớn tuổi ăn mặc khảo cứu, đầu đầy tóc bạc, nhưng tinh thần lại no đủ.

Ông cụ cười vang, dùng sức vỗ vỗ bả vai Ninh Trí Bình.

Mà phía sau ông cụ, còn có một người trẻ tuổi mặc một thân quân phục.

Ninh Trí Bình đã lâu không gặp ông cụ Giang, nên vui mừng vô cùng, hòa tan sự không nỡ gả con gái đi xa trong lòng.

Nhiều năm không thấy, khó tránh khỏi hàn huyên với nhau, ông cụ Giang một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, hai mắt ửng đỏ.

Sớm tại mười mấy năm trước, ông cụ từng cùng con trai con dâu dẫn theo cháu trai cùng đi vào nơi này.

Nhưng mà hiện tại, chỉ còn lại ông cụ.

Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch dìu ông cụ Giang vào nhà.