Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 39

Thường Phương Trạch cùng Ninh Trí Bình tự mình đưa Giang Hành ra cổng khu nhà.

Ninh Kiều cũng đi theo.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Ninh Kiều xinh xắn nhỏ bé dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh.

Tiểu Lương nhỏ giọng nhắc nhở: “Doanh trưởng Giang, đừng chỉ nhìn thôi, nói vài câu đi!”

Giang Hành mất tự nhiên mà thu hồi ánh mắt đang xem Ninh Kiều: “Nói nhiều.”

Tiểu Lương phát hiện doanh trưởng Giang không bất cận nhân tình như lúc trên đảo, liền trở nên to gan hơn, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ.

Sau cơm chiều là lúc khu nhà náo nhiệt nhất.

Không ít người tản bộ trong sân, khi đi qua hai người trẻ tuổi, không khỏi lộ ra nụ cười.

Xứng đôi biết bao.

Ninh Kiều đứng chờ hồi lâu mà Thường Phương Trạch vẫn còn dặn dò Giang Hành mãi, nói mấy chuyện như anh nhớ chú ý an toàn khi ra ngoài làm nhiệm vụ linh tinh.

Ninh Trí Bình cười nói: “Ra ngoài làm nhiệm vụ lại không phải lên chiến trường, mục đích của Giang Hành chuyến này là đi huấn luyện.”

Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc phấp phới, Ninh Kiều dùng tay vén ra sau tai, lơ đãng nhìn thẳng Giang Hành.

Tay giơ lên ở bên tai, buông cũng không được, mà không buông lại càng xấu hổ.

Thuận thế vẫy vẫy, chào tạm biệt anh.

Hai vợ chồng Ninh Trí Bình:……

Con gái như thế, như là giục người ta đi nhanh đi.

Không khí bị một màn này xen ngang, Giang Hành ho nhẹ một tiếng: “Cháu đây đi trước.”

Mọi người trong khu nhà cứ như vậy đứng từ xa nhìn theo bóng dáng đối tượng của Ninh Kiều rời đi.

Tụi nhỏ cũng không thèm chơi đùa, tất cả lực chú ý đều bị xe quân đội trong khu nhà thu hút. Thấy dáng vẻ của đối phương giơ lên chân dài, ngồi vào ghế phụ, chúng hâm mộ vô cùng.

Thật khí phái, muốn sờ thử bánh xe!

Thường Phương Trạch cùng Ninh Trí Bình nhìn theo xe quân đội đi xa.

Giang Hành xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, hướng của Ninh Kiều.

Bóng dáng của cô bé dần bé dần, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh.

Khung cảnh này vô cùng quen thuộc, phảng phất từ khi nào, mỗi lần anh ra ngoài làm nhiệm vụ, đều được cô tiễn đưa khỏi khu người nhà quân khu Thanh An như vậy.

Một lần lại một lần tạm biệt.

Một lần lại một lần gặp lại.

Ký ức trở nên rõ ràng, trái tim Giang Hành kịch liệt nhảy lên.

Giang Hành đột nhiên cúi người dò ra cửa sổ, tay ấn khung cửa sổ xe, mu bàn tay hiện lên gân xanh.

“Doanh trưởng Giang ——”

“Doanh trưởng Giang!”

———————————

Rốt cuộc phía trước chưa từng gặp qua Giang Hành, tất cả ấn tượng về anh đều đến từ lần gặp mặt thời trẻ cùng với tin tức mà ông cụ Giang truyền đến, lúc trước Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch đều lo sợ bất an, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài trước mặt con gái mà thôi.

Nhưng hiện giờ, khi gặp Giang Hành, mặt đối mặt trò chuyện với anh xong, trái tim treo lơ lửng của họ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Thường Phương Trạch kéo cánh tay chồng trở về.

Ở trong khu nhà này, người có tuổi rồi mà còn có thể dính lấy nhau như thế cũng không nhiều. Hai vợ chồng yêu thương nhau, cũng không sợ người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, mấy chục năm vẫn ân ái như một, thời gian dài, ngay cả bảo vệ cửa đều thấy nhiều không lạ.

Tảng đá lớn trong lòng đã tiêu tan, hai vợ chồng nói về Giang Hành.

“Đứa nhỏ này nói không nhiều nhưng thật tốt. Vốn dĩ tôi cũng ngại hỏi đến tiền trợ cấp của thằng bé, không ngờ nó nói rõ hết với tôi.” Thường Phương Trạch cười nói, “Đại khái là sợ tôi không yên tâm, tiền trợ cấp, trợ cấp, còn có tình huống trong khu người nhà đều nói rõ rành mạch. Còn nói đưa sổ tiết kiệm cho Kiều Kiều của chúng ta, sẽ không giữ riêng.”

“Thật sao?” Ninh Trí Bình hỏi.

“Không biết thật giả, dù sao trước mắt mà nói thì rất có thành ý.” Thường Phương Trạch nói, “Không đến mức là gạt tôi đúng không?”

“Không đâu.” Ninh Kiều nói.

Cô vừa dứt lời, cha mẹ đều quay đầu nhìn qua.

Hai người bọn họ mặt đầy tươi cười, ý cười trêu ghẹo trong ánh mắt thực rõ ràng, đại khái là cười cô mới vừa gặp đối phương một lần mà đã bắt đầu bênh vực người ta.

Nhưng Ninh Kiều thật sự nghĩ như vậy.