Sợi Tơ Đỏ

Chương 5: Tin đồn (1)

Dần dà mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn, tin đồn ngày một thổi phồng và càng có nhiều thứ vô căn cứ xuất hiện. Điều này khiến Yết Nhi căng thẳng tới độ phải nghỉ học vào ngày hôm sau, đồng nghĩa với việc cuộc bầu cử cũng được dời lại; nhưng nếu hơn một tuần Mạc Yết Nhi không đến văn phòng ở trường để giải quyết rõ mọi chuyện thì có lẽ cô sẽ bị đuổi thẳng cổ khỏi đội Văn mà không cần phải diễn ra bất kỳ cuộc bầu cử nào.

Khi lớp trưởng điểm danh thì Mạc Yết Nhi là người duy nhất trong lớp hôm nay vắng mặt, Hứa Trí Hạo ngồi sau vị trí chỗ ngồi của Yết Nhi lặng lẽ nhìn nơi đang trống trãi đó. Còn Ấn Thiên, cậu ta trông có vẻ không quan tâm về việc tại sao bạn mình nghỉ học cho lắm, nhỏ chỉ lặng lẽ ngồi đưa mắt nhìn lén Trí Hạo. Vào giờ ra chơi, Trí Hạo chủ động mời Ấn Thiên đi ăn sáng chung, cô vô cùng bất ngờ khi hôm nay anh lại hành động như vậy, khuôn mặt Ấn Thiên đơ ra một lúc lâu.

- Quách Ấn Thiên, chúng ta đi ăn sáng chung với nhau được chứ? - Trí Hạo hỏi.

Mặt cô đỏ lên trông thật đáng yêu, cô nói giọng ngượng nghịu pha chút sự dịu dàng:

- Ơ… Sao hôm nay cậu lại mời tớ đi ăn sáng cùng cậu thế?

Trí Hạo khẽ cười, nói:

- À… Chả là muốn cảm ơn cậu việc cho tớ mượn tập để học… - Anh khẽ ngập ngừng - Xin lỗi cậu, hôm đó tớ đã cư xử thật thô lỗ…

- A… Không sao hết, mình không hề để bụng vụ đó đâu… - Cô bối rối, tay nhẹ vén một bên tóc qua sau tai.

- Vậy đi cùng tớ nhé? Tớ sẽ mời cậu.

Nói xong anh đứng chờ câu trả lời của cô, cô không nói gì chỉ bẽn lẽn đứng dậy và cùng đi với Trí Hạo, miệng không ngừng nở một nụ cười tươi. Nhìn bọn họ cùng nhau đi khỏi lớp, ai ai trong lớp cũng thấy rõ được khuôn mặt Ấn Thiên trông cô ta đang thật sự rất vui. Sau khi họ đi khuất, cả lớp bu lại tụm thành nhiều nhóm nhỏ xì xầm với nhau:

- Này, họ thích nhau à? - Một bạn nữ trong nhóm hỏi.

- Tớ thấy Ấn Thiên có vẻ thích cậu ta lắm! - Một bạn nữ khác tay cầm loại son hiệu Dior nhẹ tô tô lên môi.

- Tớ đoán là Hứa Trí Hạo không hề thích cô ta đâu… - Cậu bạn nam đưa tay sờ cằm và đoán.

- Sao chứ? Thế cậu ta thích ai? - Một bạn nữ khác miệng không ngừng nhai kẹo cao su, tay thì cầm gương, tay còn lại thì chải chải mái tóc.

- Có lẽ Trí Hạo thích Mạc Yết Nhi?! - cậu bạn nam ấy nói với giọng chắc nịch.

Cả đám nghe xong liền bất ngờ, họ dừng hết việc mà họ đang làm lại, quay qua nhìn cậu bạn ấy với mắt chữ A mồm chữ O tỏ vẻ kinh ngạc. Một cô bạn khác có mái tóc dài vàng óng bất ngờ lên tiếng:

- Đùa hả? Đẹp trai nhà giàu như cậu ta mà lại đi thích nhỏ mọt sách đó ư? Không thể tin được, gu thẩm mỹ cậu ấy kém thế?

- Sao cậu biết Trí Hạo nhà giàu? - Mọi người thắc mắc.

- Phải đấy, cậu ta trông rất bí ẩn, điểm số hay gia thế nhà cậu ấy đều kín tiếng hết, chúng ta cũng chưa ai gặp cha mẹ cậu ấy bao giờ, và cậu ta cũng thật khó để bắt chuyện nên cũng chẳng có bất kỳ thông tin gì… Thế mà cậu lấy đâu ra thông tin là nhà cậu ta giàu có thế? - Nhỏ con gái son Dior phân tích.

- Nhìn đồng hồ cậu ta đeo trên tay là biết thôi! Cậu ấy dùng đồng hồ hiệu Rolex đấy, nó là loại trị giá hơn 11 tỷ, và giá này có thể thay đổi nhưng mình nghĩ nó chỉ tăng chứ không giảm, đôi lúc cậu ta lại đổi sang đồng hồ hiệu Hublot… Thêm nữa sáng nào mình cũng gặp cậu ta đi xe hơi tới trường, có tài xế riêng đàng hoàng, xe cậu ta cũng là hiệu nổi tiếng đấy: Mercedes - loại cao cấp nhất luôn! Tóm lại trên người cậu ấy toàn đồ hiệu thôi, chắc gia đình cậu ta cũng giàu có lắm, là dạng Thượng Lưu đấy!

Cả đám há hốc mồm khi nghe bạn nữ cùng nhóm kể, cả đám vừa một phen choáng váng, tất cả đều bật ngửa trước những gì mà bạn nữ đấy vừa nói.

- Là dạng không dễ đυ.ng nhỉ? - Cô gái cầm gương phì cười.

- Nhưng sao cậu biết rằng cậu ta thích Yết Nhi vậy?

- Hôm qua Yết Nhi bị cô Nhã Tịnh trách mắng tại lớp trong khi đó ai cũng biết Yết Nhi bị phạt vì chỉ bài cho Ấn Thiên, nhưng cô ta thì ngồi im ru chẳng nói gì và Trí Hạo là người đứng lên bảo vệ nhỏ đấy mà! Thậm chí trước đó cậu ta còn đưa sữa dâu và kê ghế ngồi kế bên nhỏ đấy nữa, trông thân mật lắm… Cả lớp đều chứng kiến!

- Tưởng gì, Quách Ấn Thiên hung hăng bảo vệ con đấy trước tất cả mọi người nhưng khi đυ.ng tới chuyện học thì nó nhát như thỏ đế vậy! - Cậu bạn nam trong đám phì cười, giọng cậu ta có chút xem thường.

- Haizzz… Đẹp trai và bí ẩn như thế là gu mình đấy! - Bạn nữ nhẹ đặt gương và son Dior xuống, tay cầm hộp sữa hút rột rột và thở dài.

- Nhưng hôm nay vì sao Mạc Yết Nhi nghỉ học thế nhỉ?

- Còn sao nữa? Gian lận như thế mặt mũi nào đến trường?

- Chúng ta đã nhận lời bạn cậu ta để tung tin đồn này, nếu bị phát hiện ra không khéo chúng ta sẽ bị đình chỉ đấy! - Cô bạn gái lo lắng.

- Cậu lo gì? Cha mẹ tớ không dễ gì bỏ qua nếu nhà trường trách phạt tớ đâu, chuyện cậu ta gian lận là có thật… - Cô bạn uống sữa ấp úng - Không việc gì phải sợ cả…!

Những người vừa rồi nói chuyện đều là những kẻ có gia thế khủng trong trường, chúng chuyên đi bắt nạt những người yếu thế hơn mình. Vì cha mẹ chúng giàu có nên khi chúng phạm lỗi trong trường, tất cả giáo viên rất e dè khi trách phạt chúng, họ sợ sẽ gặp phiền hà từ phụ huynh. Vì vậy mỗi khi chúng quậy phá hay phạm lỗi, giáo viên cũng chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng; nhưng nghe hay không là tùy chúng, thậm chí chúng còn cư xử lại giáo viên với thái độ vô cùng xấc xược và không một chút tôn trọng họ. Điều này được xem rằng giáo viên là kẻ ngang hàng với bọn chúng, hay thậm chí họ chỉ là những kẻ không đủ đẳng cấp nên chúng cũng không coi họ ra gì.

Đây cũng là nhóm mà hôm qua đã chế giễu Yết Nhi, nhóm họ khoảng sáu người, nhưng có một người thì rất ít khi đi cùng với nhóm, nói trắng ra giữa họ và người đó có xích mích nên bây giờ có thể xem là bọn họ không nói chuyện hay đi chơi cùng nhau như trước. Nhóm gồm có những thành viên sau:

- Đứa thứ nhất: Vương Phương Hoa (nữ), là kẻ cầm đầu trong nhóm, nhỏ đi học nhuộm tóc với cái đầu vàng óng ả nhưng không một giám thị nào dám bắt nhỏ vì gia đình nhỏ là dạng giàu có nứt tiếng trong vùng Thanh Hoa này. Cha mẹ nhỏ cũng góp cả trăm tỷ cho trường để xây một khu căn tin và một khu thư viện xa hoa, nên khi nhỏ cư xử hỗn hào và không xem trọng giáo viên thì họ cũng chỉ ngậm ngùi cắn răng chịu đựng. Bên cạnh đó, cha của Phương Hoa là một luật sư có tiếng tăm nhất trong nước, mẹ cô thì xuất thân từ gia đình tài phiệt giàu có.

- Đứa thứ hai: Hoàng Thanh Anh (nữ), một đứa điệu đà lúc nào cũng son phấn, tay nhỏ luôn cầm gương soi, ai nhìn vào cũng biết nhỏ là con nhà tiểu thư “lá ngọc cành vàng” rồi, trên người nhỏ thì diện toàn đồ hiệu thể hiện sự giàu có. Cha mẹ cô đều là bác sỹ có tiếng lớn ở vùng quê Thanh Hoa, gia đình Thanh Anh có hẳn một bệnh viện lớn tại trung tâm vùng quê Thanh Hoa; bên cạnh đó, gia đình còn sở hữu những bệnh viện nhỏ lẻ khác được mở không chỉ ở vùng quê này mà còn ở những thành phố lớn khác trong nước.

- Đứa thứ ba: Trương Á Hiên (nữ), cùng là đứa trong đội tuyển chuyên Văn của trường Thanh Hoa. Cô bạn này ghét cay ghét đắng Mạc Yết Nhi, vì Yết Nhi không chỉ giật nhiều học bổng mà còn giật luôn được vị trí đội Trưởng đội Văn học mà Á Hiên sắp đương nhiệm. Gia đình Á Hiên cũng là dạng Thượng Lưu, cha mẹ cô mỗi năm đóng góp tiền học bổng cho trường, giá trị tiền cũng không thua kém gì nhà Vương Phương Thoa. Những điều trên có nghĩa là tiền học bổng mà Mạc Yết Nhi có được là do tiền của cha mẹ Á Hiên cấp cho quỹ học bổng của trường. Đối với Á Hiên, Yết Nhi đang xài tiền của gia đình cô, không khác gì một kẻ ăn bám và trục lợi. Cha là Nhà Thiết Kế Thời Trang nổi tiếng và mẹ cũng là Nhà Văn có tiếng trong giới Truyền thông.

- Đứa thứ tư: Thái Thiết Mẫn (nam), là con trai cưng trong nhà, cha mẹ hết mực nuông chiều. Cha mẹ của Thiết Mẫn đều là dân làm việc trong chính trị, điều này có nghĩa họ là những kẻ không dễ đυ.ng chạm.

- Đứa thứ năm: Giai Lãng Nghệ (nam), gia thế của cậu nhóc này cũng không thua kém gì nhà của bốn cô cậu ấm kia. Cha mẹ cậu làm bên mảng Truyền Thông và gia đình cậu sở hữu một công ty lớn mạnh về Truyền Thông ở vùng Thanh Hoa. Do tính chất công việc nên nhà cậu cũng qua lại với những kẻ không hề tầm thường, nói trắng ra gia đình cậu có rất nhiều mối quan hệ máu mặt và cha mẹ Lãng Nghệ cũng thuộc dạng không vừa. Vì nhà cậu làm việc bên mảng Truyền Thông nên họ có lợi thế về báo chí, chỉ cần cậu bị một vết xước nhẹ trên người, hay bị giáo viên mắng trước lớp thì cha mẹ cậu sẵn sàng lên bài báo nhầm đẩy mạnh tin tức truyền thông, tố cáo ngôi trường bạo hành con trai cưng của họ. Lúc đó Bộ Giáo Dục sẽ vào cuộc điều tra, chính vì sợ phiền hà nên dù Giai Lãng Nghệ có làm những việc hết sức quá đáng thì tất cả giáo viên đều nhắm mắt làm lơ.

Kẻ còn lại thì hiện tại rất ít khi xuất hiện, và cũng ít khi được nhắc đến. Những đứa trẻ ở trên vừa được kể ai ai cũng có một gia thế khủng và cha mẹ chúng đều là những kẻ không hề tầm thường. Vì vậy, không chỉ giáo viên mà các bạn học sinh khác cũng chẳng ai dám đυ.ng chạm vào họ, vì những người phản nghịch lại chúng đều sẽ gặp một kết cục không hề tốt đẹp hoặc tệ hơn thế nữa.

***

Ngay tại căn tin, Quách Ấn Thiên và Hứa Trí Hạo ngồi cùng nhau một bàn ăn, họ ngồi đối diện với nhau. Ấn Thiên nhiều lần nhìn trộm Trí Hạo, nhưng khi anh bắt gặp được ánh mắt cô nhìn anh, anh đều mỉm cười thân thiện lại với cô; còn cô thì vội vã quay mặt đi, ngại ngùng tránh ánh nhìn của anh. Ngồi tại bàn ăn mà cả hai im lặng một lúc lâu, Ấn Thiên ngại ngùng không biết nên bắt lời như thế nào thì Trí Hạo đã bắt chuyện với cô:

- Đồ ăn vừa miệng cậu không?

Ấn Thiên giật mình, tươi cười với vẻ mặt ngại ngùng và nói:

- Đồ ăn ở căn tin cũng bình thường thôi… Nhưng hôm nay cùng cậu ăn sáng tớ thấy đồ ăn ngon hơn hẳn… Có lẽ vì chúng ta đã ăn cùng nhau…

- Vậy sao? Thế cậu muốn ăn thêm gì không? Thường người ta ăn ngon miệng thì không muốn dừng lại.

- À không… Tớ đã no rồi… Cảm ơn cậu. - Ấn Thiên ấp úng nói.

- Nếu muốn ăn hay uống thêm gì cứ nói tớ, tớ sẽ đi lấy cho cậu.

- Thật sự không cần đâu… Tớ đã no lắm rồi. - Ấn Thiên bẽn lẽn.

- Ừm… Thế thì tốt…

Trí Hạo cúi mặt mỉm cười, trong đầu anh đang suy nghĩ gì đó, định hỏi nhưng rồi lại thôi. Ấn Thiên nhận thấy được Trí Hạo dường như muốn nói gì đó với mình, cô lấy hết can đảm mà hỏi:

- Có vẻ như cậu có chuyện muốn nói? Cậu muốn nói gì sao?

- Ừ thì… thật ra cũng có… - Trí Hạo ngập ngừng.

- Là gì thế? Cậu cứ nói đi đừng ngại… - Ấn Thiên hỏi dò, trong lòng vô cùng hồi hộp, lòng cô len lói một niềm vui khó tả, có lẽ cô đang mong đợi một tin vui từ anh, như anh sẽ nói rằng anh thích cô chằng hạn.

- À thì… Tớ muốn hỏi vì sao hôm nay Mạc Yết Nhi lại nghỉ học vậy? Cậu thân với cậu ấy chắc có lẽ sẽ rõ… - Trí Hạo ấp úng.

Nghe anh nói thế, khuôn mặt cô dần tắt đi nụ cười, cô trả lời với cái giọng có chút sượng:

- Làm sao tớ biết được chứ?... Cậu ấy nghỉ học đâu có nói gì với tớ?...

- Tớ thấy mỗi sáng hai cậu thường cùng nhau đi học đến trường mà?

- Lúc trước đúng là như thế, nhưng hôm qua với hôm nay chúng tớ không đi cùng nhau… - Ấn Thiên trả lời với giọng có chút khó chịu.

- Tại sao thế? Hai cậu xảy ra chuyện gì sao? - Trí Hạo thắc mắc.

- Liên quan gì đến cậu sao? - Lúc này Ấn Thiên không thể kiềm được nữa, cô khoanh tay hất mặt hỏi.

Trí Hạo bất ngờ với thái độ của cô, nhưng cũng đúng thôi, chuyện của họ thì liên quan gì đến anh chứ?

- À không, mình hỏi thăm thôi… Có lần đi học buổi sáng mình thấy hai cậu cùng nhau đến trường, trông cả hai rất vui… Thật đáng tiếc nếu các cậu vì một chuyện gì đó mà hiểu lầm nhau, tình bạn của cả hai là thứ tớ không thể có đấy! - Trí Hạo nhẹ nhàng trả lời.

Ấn Thiên nghe xong cơ mặt cũng dần giãn ra, cô trả lời một cách lạnh lùng:

- Tớ không biết… Làm sao biết được chứ? Tớ không phải mẹ cậu ấy… Tớ lên lớp đây.

Nói xong cô liền đứng dậy bỏ đi, để mặc Trí Hạo ú ớ chưa kịp hiểu vì sao cô lại khó chịu đến thế. Anh nhìn bóng cô đi khuất, ngồi một mình tại căn tin, anh suy nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra trong hai ngày qua.

“Họ có xích mích thật…!” - Trí Hạo thầm nghĩ, rồi anh cũng đứng dậy mà đi.

***

Quách Ấn Thiên đeo tai nghe và đi dạo dọc theo khu khuôn viên của trường, cô vô tình bắt gặp nhóm bạn cùng lớp cũng đi dạo trong khuôn viên đó; và rồi họ chạm mặt nhau, Hoàng Thanh Anh vui vẻ vẫy tay gọi cô:

- Này, Quách Ấn Thiên!

Ấn Thiên thấy họ, cô mỉm cười và đi đến chỗ họ.

- Thấy chúng tớ làm tốt chứ? Đúng theo yêu cầu của cậu, giờ cậu đã đạt được nguyện vọng của mình rồi, hài lòng chứ? - Hoàng Thanh Anh cười tươi hỏi.

- Có vẻ tin đồn chưa đủ lớn… Hãy làm lớn hơn đi! - Ấn Thiên nhăn nhó.

- Thế mà chưa đủ đô với cậu sao? Cậu ấy sắp bị đá đít khỏi đội tuyển Văn của trường rồi. - Giai Lãng Nghệ cười.

- Tớ thấy vụ việc chưa đủ lớn, cậu ta vẫn có thể chứng minh được rằng cậu ấy trong sạch và tớ là người có lỗi… - Ấn Thiên nói.

- Này, nếu muốn gì đó thì hãy tự mà làm đi! - Vương Phương Hoa khoanh tay liếc nhìn Ấn Thiên, lên tiếng nói.

- Gì? - Ấn Thiên nhăn mặt trả lời.

- Hãy tự làm việc đó đi! Cậu và cô ta có xích mích nên mới nhờ sự giúp đỡ của chúng tôi chứ gì? - Phương Hoa cười khinh.

- Thì đã sao? Chúng ta là bạn nhau mà? Huống hồ bây giờ cùng mục tiêu và ngồi cùng thuyền. Vì vậy hãy giúp tớ đi, tớ không thể ra mặt được… - Ấn Thiên nói.

- Bạn à? - Vương Phương Hoa bật cười - Cậu không thấy xấu hổ khi tự tin nói với chung tôi những lời đó sao? Rồi tụi này sẽ được gì? Cậu đã phản bội tụi này và giờ cậu bảo ta là bạn, có cùng mục tiêu và ngồi cùng thuyền với nhau sao? Quách Ấn Thiên, bọn này có thể tin cậu sao? - Phương Hoa mặt đối mặt với Ấn Thiên, hỏi với thái độ thách thức.

- Chẳng phải cậu muốn tôi quay lại là thành viên trong hội sao? Tôi trong hội chúng ta lâu rồi nhưng rời hội vì những chuyện xảy ra không đáng có, khiến ta không còn vui vẻ như trước… Vì Mạc Yết Nhi là bạn tôi nên lúc đó tôi không muốn tổn thương cô ấy, nhưng rồi cô ta hành xử chẳng hiểu chuyện gì cả! - Ấn Thiên giải thích.

Rồi cô nói tiếp với giọng điệu đề nghị:

- Nếu chuyện này thành công, Yết Nhi bị đuổi khỏi đội tuyển và phải sống trong nhục nhã ở ngôi trường này, tôi sẽ quay lại nhóm và công khai danh tính với mọi người, tôi cũng sẽ đi chơi cùng với các cậu đúng y như ý các cậu muốn! Được chứ?

Phương Hoa nghe xong liền bật cười:

- Này Quách Ấn Thiên, nhìn bọn này như con ngốc sao? Cậu nghĩ sau những gì cậu làm thì cậu còn cơ hội quay lại nhóm không?

- Các cậu có thể tin tôi lần nữa chứ? Tôi sẽ giữ lời và không làm các cậu thất vọng. Tin thêm lần nữa cũng đâu mất gì? Nếu tôi phản bội các cậu thì cứ tố cáo tôi là người xúi giục các cậu tung tin đồn sai sự thật về Mạc Yết Nhi được chứ? Tôi ghi âm cuộc thoại của chúng ta nãy giờ và tôi sẽ đưa nó cho cậu, yên tâm được rồi chứ? - Ấn Thiên nói giọng nghiêm túc, cô rú trong túi một thiết bị ghi âm ra và đưa nó cho Phương Hoa.

Phương Hoa nhận lấy, khuôn mặt cô ta liền giãn ra khi thấy thái độ Ấn Thiên vô cùng nghiêm túc, cô im lặng suy nghĩ, nhận thấy tình hình căng thẳng nên Thái Thiết Mẫn xen ngang:

- Thôi nào, chúng ta là bạn nhau mà? Hãy cho qua chuyện cũ đi Phương Hoa, lời đề nghị của cậu ấy không tồi đâu!

- Ok, được thôi. Hãy giữ đúng lời hứa của cậu, nếu cậu phản bội tụi này một lần nữa vì con nhỏ đó thì tôi sẽ phanh phui mọi chuyện mà cậu làm! - Phương Hoa nhếch mép cảnh cáo.

- Được, cứ làm như vậy nếu tôi có động thái phản bội các cậu! - Ấn Thiên nói chắc nịch.

- Thế cậu muốn làm gì với nó nữa? - Trương Á Hiên hỏi.

- Viết blog ở web trường tố cáo cậu ta gian lận đi, hãy nói cho thật thuyết phục vào, rồi sẽ có những đứa khác bình luận vào bài viết làm chứng vụ đó thôi! - Ấn Thiên nói với vẻ đắc thắng.

- Nhưng chẳng phải bọn cậu thân với nhau sao? Sao giờ lại như thế? - Thái Thiết Mẫn nói.

- Vì cậu ta phản bội tôi, tôi đã đối xử rất tốt với cậu ấy… Tôi sẽ cho cậu ta nếm mùi sống trong địa ngục là như nào! Đó là kết cục của những kẻ phản bội đó. - Ấn Thiên nghiến răng nói, mắt cô cũng nổi đầy gân máu thể hiện sự tức giận. Ai nhìn thấy cũng có cảm giác đầy sợ sệt, ánh mắt của Quách Ấn Thiên lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Cả đám nghe xong im lặng hồi lâu và họ nhanh chóng hưởng ứng với việc này. Họ thống nhất sẽ tiến hành kế hoạch theo như Ấn Thiên nói, rồi bọn họ cười nói với vẻ mặt tươi như hoa; có một điều Quách Ấn Thiên không thể ngờ rằng, những gì mà bọn họ nói với nhau vừa rồi, đã bị một cậu trai khác nghe hết. Anh ta khá sốc với những gì mình nghe được từ Ấn Thiên, tay anh nhẹ nắm chặt thành nắm đấm.