Vợ chồng Trần thẩm tán thành:
"Ta cũng thấy Ôn đại sư là người tốt, Từ Nhị Lại chết là đáng đời, sớm nên dạy dỗ hắn rồi."
Lương Tứ Cửu trừng mắt nhìn hai người, Vương Thụ Tài không sợ ông ta:
“Lý chính, Lương lão đại là cháu trai của nhà ngươi, hiện tại hắn tàn phế rồi, ngươi không nên giúp nhà hắn sống cho tốt sao?"
Ôn Trúc Thanh nhìn thoáng qua Tống Miêu Nhi, lại liếc mắt nhìn Lương Tứ Cửu, đột nhiên cười nói:
"Lương Lý chính, ngươi xác định muốn bao che cho nàng ta sao?"
Lương Tứ Cửu da đầu tê dại, ánh mắt Ôn Trúc Thanh quá sáng, nụ cười mang theo sự châm chọc, giống như đã biết chuyện gì đó.
"Vợ Chính Viễn, ta cũng là muốn lấy hòa khí làm quý, không phải bao che ai không bao che ai, nàng hiểu lầm rồi. Tống thị, ngươi không biết hối cải, nếu còn không thành thật, cùng chồng ngươi cút khỏi thôn đi."
Tống Miêu Nhi chỉ biết khóc, Lương Tứ Cửu không nhìn nàng ta, phất tay nói:
"Tất cả giải tán đi, việc đồng áng làm xong hết chưa?"
Ôn Trúc Thanh chỉ cười lạnh, nhìn Lương Tứ Cửu chột dạ, ông ta liền rời đi trước.
Lương Thư Di cầm chậu giặt quần áo, cảm kích nói: "Người lại cứu ta một lần nữa, cám ơn người."
"Ngươi cũng phải cẩn thận, không có ai có thể bảo vệ ngươi mãi mãi được."
"Ừm, ngày mai ta sẽ bắt đầu luyện võ cùng người."
"Được, luyện võ rất khổ, đã bắt đầu thì không được bỏ cuộc, đừng có làm nũng như tiểu thư."
"Sẽ không đâu, ta nhất định kiên trì."
Ôn Trúc Thanh xách cái sọt, bên trong là hai con gà rừng, về nhà hầm canh gà cho Tiểu Ngũ uống. Đi ngang qua nhà Trần thẩm, nàng còn đưa cho nàng ấy một ít rau, đậu đũa cà tím, còn có một ít bí non, xào lên ăn rất ngon.
"Tiểu Thanh à, Tống thị kia không phải người tốt, sau này bảo con tránh xa nàng ta ra."
"Ta biết rồi, cám ơn Trần thẩm ạ."
Trần thẩm thần thần bí bí nhìn xung quanh, không có ai, hạ giọng nói:
"Ngươi có biết lý chính tại sao lại bao che cho nàng ta không?"
"Ta biết, thẩm đừng nói nữa, ta còn có con nhỏ ở đây."
Lương Tứ Cửu mặt mày phạm vào tà da^ʍ, chắc chắn có gian tình với Tống Miêu Nhi, đôi vợ chồng này đúng là kỳ quặc, mỗi người chơi riêng, lại còn có thể đồng lòng đối ngoại, thật hiếm thấy.
Trần thẩm nhớ tới bản lĩnh của nàng, cười nói: "Là ta nhiều lời rồi, có chuyện gì mà giấu được ngươi chứ?"
"Thẩm cũng là có ý tốt, ta biết, ta về nhà nấu cơm đây, lát nữa lại nói chuyện."
"Được, lát nữa lại nói chuyện."
Nhìn bọn họ đi xa, Lương Thư Di rõ ràng đã gần gũi nàng hơn một chút, không còn địch ý như lúc ban đầu. Trong lòng tiếc nuối:
“Cô nương tốt như vậy, làm mẹ kế cho người ta thật đáng tiếc, nàng ấy có thể có cuộc sống tốt hơn."
Về đến nhà, Ôn Trúc Thanh liền đi nấu cơm, lông gà đã tích được không ít, bảo Lương Thư Sơn rửa sạch sẽ, để làm chổi lông gà.
Lương Thư Sơn vui vẻ rửa, hoàn toàn không biết sau này mình phải chịu bao nhiêu trận đòn từ chổi lông gà, lại còn là do chính tay mình rửa, đối với chổi lông gà có bóng ma rất sâu đậm.
Mùi thơm của canh gà bay ra, thêm một ít đậu đũa hầm chung, nhớ tới cách làm món "heo con đắp chăn" nổi tiếng kiếp trước, lấy bột mì trộn nước rồi rưới lên thịt gà, đậy vung nồi chờ một khắc đồng hồ là được.
Một bếp nhỏ khác là canh gà hầm, thêm một ít râu nhân sâm, cho Tiểu Ngũ và Lương Chính Viễn bồi bổ cơ thể.
Ngoài ra còn xào thêm một đĩa bí non, cà tím sốt, một bữa cơm trưa rất thịnh soạn.
Lương lão nhị Lương Chính Dũng đứng ở cửa, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, đáy mắt đầy vẻ tối tăm, lão đại đúng là may mắn, đã tàn phế rồi, mua một nàng dâu về làm nô ɭệ sai bảo, vậy mà lại là người có bản lĩnh.
Nghĩ đến người vợ ở nhà, không nhịn được phải cúi đầu, trong lòng mắng chửi nàng ta vô dụng, sao không chết quách cho rồi!