Ôn Trúc Thanh liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của ông ta, đối với vị lý chính này thêm vài phần khó chịu, trừ ác không tận, ắt để lại hậu hoạn, đây đúng là đứng nói chuyện không đau lưng.
Nếu đổi lại là con gái con dâu nhà ông ta suýt bị người ta làm nhục, còn bị người ta đổ oan, sỉ nhục nhân phẩm, ông ta còn có thể độ lượng như vậy sao?
Ôn Trúc Thanh lạnh lùng nói: "Nàng ta đáng đánh."
Lương Tứ Cửu nhíu mày, cảm thấy uy nghiêm của mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Ngươi nói đáng đánh là đáng đánh? Cái thôn này còn có vương pháp hay không? Mau dừng tay, từ khi nhà các ngươi về đây, đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi? Cả cái thôn yên ổn bỗng trở nên bất an."
Lý chính lên tiếng, mọi người xông lên ngăn cản Lương Thư Di, Ôn Trúc Thanh chắn trước mặt họ:
“Ông không hỏi nguyên do sao? Là một lý chính, không thể xử sự công bằng, mới khiến nhà họ Từ dám ngang nhiên ức hϊếp người khác, ông đây là có ý kiến với nhà ta? Thôn bất an, ông nên tự kiểm điểm xem mình làm lý chính có chỗ nào chưa tròn trách nhiệm, chứ không phải đổ lỗi cho nhà ta."
Lương Tứ Cửu sắc mặt khó coi: "Vợ Chính Viễn, đừng tưởng ngươi biết chút tà môn ngoại đạo là có thể tuỳ ý ngang ngược, ngươi là không coi lý chính này ra gì sao?"
Ôn Trúc Thanh nói: "Nếu ông công chính, ta cũng sẽ kính trọng ông, nếu ông chỉ muốn thể hiện uy nghiêm, giẫm lên nhà ta để ra oai, ta cũng không phải dễ bắt nạt. Ả nữ nhân này suýt nữa đẩy đại cô nương nhà ta xuống sông, đây là cố ý mưu sát, ông nói xem có nên đánh hay không?"
"Cái gì? Tống thị độc ác như vậy, thật quá đáng, sao có thể đẩy người xuống sông chứ?"
Người trong thôn bàn tán xôn xao, Tống Miêu Nhi đúng là chết không sửa.
Lương Tứ Cửu hỏi: "Ngươi có bằng chứng không? Hơn nữa nàng ta cũng đâu có sao? Tha thứ cho người khác khi có thể, Ôn thị, ngươi mới đến thôn chúng ta, đừng hành xử bá đạo như vậy."
Ôn Trúc Thanh tức đến bật cười: "Ông muốn bằng chứng, được thôi, nhưng mà Lương lý chính, hôm nay ta nói trước, người không phạm ta, ta không phạm người, chê ta bá đạo thì đừng chọc ta."
Nàng cũng không dài dòng, bảo Lương Thư Di dừng tay, lấy một lá bùa chân ngôn dán lên người Tống Miêu Nhi, hỏi:
"Vừa rồi ngươi có phải muốn hại đại cô nương nhà ta không?"
Tống Miêu Nhi muốn lắc đầu, nhưng một luồng sức mạnh vô hình khiến nàng ta phải nói ra hết những lời trong lòng:
"Đều là do nó hại lão gia nhà ta thành thái giám, ta muốn báo thù cho lão gia, còn cả ngươi nữa, cả nhà các ngươi đều đáng chết. Lương lão đại bao nhiêu năm không về, ai biết mấy đứa con hoang này từ đâu tới? Còn ngươi nữa, giả thần giả quỷ, ngươi không phải đại nha đầu nhà họ Ôn, nàng ta không phải như vậy, nàng ta cái gì cũng không biết, ở nhà ba gậy cũng không đánh ra một tiếng rắm, ngươi là con ma đói nào tới đây!"
Nhà mẹ đẻ của Tống Miêu Nhi tình cờ lại cùng thôn với nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, nhờ người ta dò hỏi, Ôn đại nha đầu từ nhỏ bị nhà chồng hà khắc, như con trâu già chỉ biết làm việc, nào biết gì về trừ tà đạo pháp?
Nàng ta vừa nói như vậy, mọi người lùi lại mấy bước, đều có chút sợ hãi, nếu là ma đói, có phải cũng sẽ liên lụy đến mình không?
Ôn Trúc Thanh cười cười, nhịn không được vỗ tay: "Ngươi cũng có chút tâm cơ nha, biết xúi giục người trong thôn bài xích chúng ta, có phải muốn đuổi chúng ta ra khỏi thôn không?"
Tống Miêu Nhi ánh mắt chớp động, thật sự có ý định này.
Ôn Trúc Thanh nhìn mọi người hỏi: "Từ khi ta đến thôn các ngươi, có từng làm chuyện gì tổn hại đến mọi người không?"
Chuyện đó thì không có đâu, dân làng đều lắc đầu, nhìn nàng cũng không giống người xấu.
Vương Thụ Tài nói:
"Theo ta thấy, Ôn đại sư ở trong thôn là phúc khí của chúng ta, nàng ấy giúp ta xem đất an táng, cũng không đòi thêm tiền. Còn giúp Hách quả phụ trừ tà, cũng không lấy tiền, sau này nhà ai có việc, đều có thể nhờ Ôn đại sư giúp đỡ. Hai vợ chồng Từ Nhị Lại là loại người gì, bọn họ là đáng đời, ta ủng hộ Ôn đại sư ở lại thôn, ai dám bất kính với Ôn đại sư, ta là người đầu tiên không đồng ý."