Lương Thư Sơn khóc lóc om sòm, Ôn Trúc Thanh bị chọc cười: “Tinh thần tốt lắm, đi quét dọn sân đi, nhặt củi nhóm lửa sau này chính là việc của ngươi."
"Vì sao? Đây chẳng phải đều là việc ngươi nên làm sao?"
"Vì ta quản lương thực của các ngươi, không làm việc, thì đói bụng, dù sao các ngươi cũng xem ta là mẹ kế độc ác, nếu ta không độc ác, chẳng phải phụ lòng mong đợi của các ngươi sao?"
Lương Thư Di đã hoàn hồn, cảnh giác nhìn nàng, cuối cùng thỏa hiệp, nói: "Chúng ta không biết làm việc nhà, chúng ta còn nhỏ, trước đây chưa từng làm qua."
Ôn Trúc Thanh không hề lay động: "Không biết làm thì có thể học, không ai sinh ra đã biết làm, con nhà nông, bốn năm tuổi đã biết nhóm lửa quét nhà rồi, các ngươi không còn nhỏ nữa.
Tiểu cô nương, trưởng tỷ như mẫu, hãy làm gương cho đệ đệ muội muội, đương nhiên ta cũng không phải cái gì cũng không quản, ta sẽ dạy các ngươi làm việc.
Chẳng qua chỉ dạy một lần, không học được thì tự mình nghĩ biện pháp."
Lương Thư Di tức giận, không giống như nàng nghĩ, mua nàng ta về làm nô tài, bây giờ sao lại còn phải tự mình làm việc?
Ôn Trúc Thanh lại răn dạy nàng: "Ta không quản ngươi trước đây là ai, hiện tại, ngươi chính là một thôn nữ giống như ta, hãy nhận rõ thân phận hiện tại, chấp nhận hiện thực đi."
Lời này khiến Lương Thư Di sợ hãi, rốt cuộc nàng ta biết bao nhiêu?
Lương Thư Nhĩ thấy tỷ tỷ chịu thiệt, ngoan ngoãn nói: "Chúng ta làm việc, ngươi dạy chúng ta đi."
"Như vậy mới đúng, thức thời mới là tuấn kiệt, trẻ nhỏ dễ dạy, đứa thứ ba quét sân, nhặt củi, đại cô nương giặt quần áo, đứa thứ hai, ngươi tâm tư tỉ mỉ, thích hợp nấu cơm."
Lương Thư Nhĩ vẻ mặt kháng cự: "Quân tử xa nhà bếp, ta không nấu cơm."
"Vậy thì nhịn đói, tiểu tử, bây giờ ngươi không phải quân tử gì cả, chỉ là một đứa trẻ nhà nông khốn khổ."
Lương Thư Di tim đập nhanh, nàng ta dường như cái gì cũng biết, muốn chạy vào trong nhà tìm Lương Chính Viễn cầu cứu, Ôn Trúc Thanh lạnh lùng nói:
"Đừng đi quấy rầy cha ngươi, nếu ngươi muốn hắn chết nhanh hơn, cứ việc đi làm phiền hắn."
"Cha ta sẽ không chết."
"Không, là người đều sẽ chết, hắn bị thương rất nặng, nếu không có ta cứu hắn, sống không quá ba tháng."
Ba đứa nhỏ đều đỏ hoe mắt: “Ngươi gạt người."
"Ta không bao giờ gạt trẻ con, đừng vội khóc, ta đã nói có thể cứu hắn, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải nghe lời, đừng chọc giận ta, ta không đánh trẻ con, tức giận chỉ có thể trút lên người lớn, cha ngươi nằm trên giường, đúng là cái bao cát thích hợp nha."
Ba đứa trẻ sợ đến ngây người: “Ngươi quá độc ác."
"Chấp nhận số phận đi, ta chỉ là ăn miếng trả miếng, ta rất có đạo lý đấy."
Ôn Trúc Thanh cười như một mẹ kế độc ác, vốn dĩ chính là vậy, nàng chỉ đang duy trì tốt hình tượng của mình.
"Ngoan ngoãn làm việc đi, tiểu Ngũ, mẹ bế con ra ngoài chơi nha, tiểu Tứ, ngươi giúp tỷ tỷ đi."
Lương Thư Di đảo mắt, hỏi: "Ngươi cho tiểu Ngũ gọi ngươi là mẹ, tại sao không quản chúng ta? Chúng ta cũng là con của ngươi nha."
"Bởi vì tiểu Ngũ gọi ta một tiếng mẹ, ta liền nhận hắn làm con, khi nào các ngươi thật tâm thật ý nhận ta làm mẹ, ta tự nhiên cũng sẽ xem các ngươi như con cái.
Tình thân là tương hỗ, ta muốn làm một người mẹ tốt, cũng cần các ngươi lĩnh tình chứ. Nhớ kỹ, là thật tâm thật ý, đừng lừa ta, cơ hội chỉ có một lần thôi."
Mấy đứa nhỏ im lặng, suy nghĩ lời nàng nói, Ôn Trúc Thanh đã bế tiểu Ngũ ra ngoài.
Đứa trẻ ngoan ngoãn mềm mại, lòng mẹ trỗi dậy, nuôi một đứa nhỏ cũng không tệ.
Nàng từ nhỏ tu đạo, học tập thanh tịnh vô vi, vạn sự tùy duyên, sau này chưa chắc sẽ lấy chồng, nhặt được một đứa con trai mệnh cách phú quý, cũng là duyên phận.
"Đồ ngốc ra ngoài rồi, mẹ kế độc ác bế đồ ngốc, ha ha..., đồ ngốc nhà họ Lương, mẹ kế ngươi sắp vứt ngươi cho sói ăn rồi!"
Vài đứa trẻ ranh trông thấy họ, cười nói ra những lời ngây thơ mà ác độc.