Chương 20
Ngày thứ hai tranh tài, do mười hai môn phái thắng hôm trước tiếp tục tỷ võ, vận khí ta tốt, không rút phải Thiên Ma Cung hôm qua đánh cho đại biểu Lưu Vân Môn gần chết, mà là rút được Phong Hỏa Môn thực lực tương đối kém.Trải qua sự kiện ngày hôm qua của phái Võ Đang, là vạn vạn không dám dùng thuốc tiêu chảy, nhưng là không có thuốc tiêu chảy làm sao ta có thể thắng đây? Lúc này thật là không có biện pháp, suy đi nghĩ lại, ta không thể làm gì khác hơn là đi tìm Công Tôn Liệt giúp một tay.
Mà hắn không giúp ta, chỉ là lạnh nhạt nói: "Tự mình bày ra cục diện rối rắm thì mình dọn dẹp." Nói xong, đi, vung ống tay áo, hoàn toàn không để sống chết của ta ở trong mắt.
Buồn cười! Ta đây liều sống liều chết làm cái chức chưởng môn rách nát này, ban đầu còn không phải là vì cứu ngươi sao? Ngươi Công Tôn Liệt thật không có lương tâm, còn không bằng Kim Nguyên Bảo! Ai, lúc này Kim Nguyên Bảo ở đây thì thật là tốt, ta chỉ cần nói muốn hôn cậu ta, chuyện lớn đến đâu cậu ta đều chịu làm cho ta.
Phu Tử đã từng nói: "Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách."
Mắt thấy sẽ phải đối chiến với Phong Hỏa Môn, ta chuẩn bị bàn chân bôi dầu —— chuồn, đáng tiếc mới vừa có động tác, liền bị bọn Hoắc Đạt phát hiện, một nhóm người tống ta lên sàn đấu võ, đẩy đẩy kéo kéo, đẩy ta lên võ đài.
"Tại hạ môn chủ Phong Hỏa Môn, Thượng Quan Phích Lịch, xin chỉ giáo!" Trên đài, môn chủ Phong Hỏa Môn đã sớm sẵn sàng, chỉ thấy mũi chân hắn nhún một cái, bay, đợi lúc hắn rơi xuống, trong tay đã có thêm một cái thương dài. Thương này dài khoảng tám thước (1 thước ~40cm), vô cùng sắc bén, nhưng Thượng Quan Phích Lịch dùng như mộc côn, rất dễ dàng. Múa xong một bộ Phong Hỏa Phích Lịch Thương, người dưới đài đều rối rít vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Kêu la cái gì? Cũng không phải là đang bán nghệ! Những cao thủ võ lâm này chỉ thích phô trương thanh thế, gióng trống khua chiêng, ta khinh thường ở trong lòng.
Khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng tỷ võ cũng là tuyệt đối không thể! Ta quay đầu lại xin lỗi liếc nhìn đệ tử phái Thanh Thương cõi lòng đầy mong đợi dưới đài, hôm nay ta không có thuốc tiêu chảy bảo hộ rồi, các ngươi khỏi phải mong đợi có kỳ tích xảy ra, vẫn là tận mắt nhìn Chưởng môn đầu hàng trước mặt người trong giang hồ đi, ai bảo các ngươi kêu ta tới tỷ võ.
Ta ném kiếm, chuẩn bị đầu hàng.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, kiếm ta ném xuống đài cũng không chạm đất, mà là bị một người dưới đài tung người tiếp nhận, tiếp theo người nọ cầm kiếm nhảy lên đài, chắn trước mặt của ta.
Người này mặc y phục phái Thanh Thương, cầm kiếm mà đứng, nhìn thân hình hết sức quen thuộc, "Tại hạ là đệ tử phái Thanh Thương, nguyện thay chưởng môn đánh một trận với Thượng Quan môn chủ."
Âm thanh vô cùng quen thuộc vừa vang lên, thiếu chút nữa ta đã kêu thành tiếng.
Kim Nguyên Bảo! ! !
Giờ phút này trong lòng ta không biết là kích động hay là bình tĩnh, kích động là trời không tuyệt đường người, rốt cuộc Kim Nguyên Bảo cũng tới cứu ta! Bình tĩnh là, chẳng biết tại sao, vừa nghe đến âm thanh Kim Nguyên Bảo đã cảm thấy chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng không thành vấn đề rồi, tóm lại có cậu ta ở đây nhất định sẽ bảo vệ ta.
"Kim Nguyên Bảo!" Ta hưng phấn đi đến gần, nhỏ giọng gọi cậu ta.
Kim Nguyên Bảo không quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi xuống trước, đợi lát nữa lại tính sổ với ngươi."
Dứt lời, cậu ta phi người lên, rút ra kiếm trong tay.
Ta không biết tại sao Kim Nguyên Bảo lại đột nhiên xuất hiện, tại sao lại mặc y phục phái Thanh Thương, còn nữa, đao của cậu ta đâu? Từ nhỏ đến lớn cậu ta luôn luôn luyện đao, đột nhiên cầm kiếm đánh nhau với người khác, không biết có bị thiệt thòi hay không? Nghĩ như vậy, ta không khỏi lo lắng thay cho Kim Nguyên Bảo.
Sự thật chứng minh, lo lắng của ta hoàn toàn là dư thừa, biết tiểu tử Kim Nguyên Bảo này lợi hại, không ngờ lợi hại như vậy, không am hiểu dùng kiếm, lại chém gãy hết trường thương của Thượng Quan môn chủ.
Lại nói, Phong Hỏa Môn này cũng thật là không có bản lĩnh, giả xông về phía trước ra vẻ ta đây, còn tưởng rằng tùy tiện diễn mấy chiêu đẹp mắt là có thể hù chết người rồi, kết quả xui xẻo gặp phải Kim Nguyên Bảo, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nhận thua. Có thể thấy, người hào nhoáng bên ngoài trên giang hồ, vẫn là rất nhiều.
Chờ Thượng Quan Phích Lịch ủ rũ cúi đầu xuống võ đài, cuộc tỷ thí này cũng tính xong rồi, trọng tài tuyên bố phái Thanh Thương chiến thắng. Hoắc Đạt ngồi ở bên cạnh ta lại quỳ xuống, "Sư phụ, ngài trên trời có linh, phù hộ Thanh Thương chúng ta lại thắng! Lại thắng!"
Thiệt là, chỉ biết cám ơn sư phụ ngươi, người thắng là người của ta! (thật người của chị sao =)))) Se- diễn đàn lê quý đôn)
Lúc này, Hoắc Đạt đột nhiên đứng lên, nắm chặt tay của ta, kích động: "Chưởng môn! Ta biết ngay ngài chân nhân bất lộ tướng, len lén thu đệ tử lợi hại như vậy, ngài thật là phúc tinh của phái Thanh Thương chúng ta!"
Đệ tử? Thiệt thòi như vậy, Kim Nguyên Bảo mà nghe được, còn không hộc máu.
"Sở Tiểu Bắc." Giọng Kim Nguyên Bảo vang lên từ phía sau, sống lưng ta chợt lạnh, bỗng dưng nhớ tới câu nói mới vừa rồi ở trên võ đài Kim Nguyên Bảo nói với ta kia, trong lòng có chút sợ.
Ta tới Ngự Phong sơn trang cũng không thông báo cậu ta một tiếng, hiện tại lại để cậu ta tới cứu ta, nợ mới nợ cũ tính chung, lúc này cậu ta không rút gân lột da ta là không thể. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, mĩ nữ dĩ nhiên là càng không thể thua thiệt, vì suy nghĩ cho an toàn tính mạng của mình, ta không nói hai lời, đẩy Hoắc Đạt ngăn ở phía trước ra, co cẳng chạy.
Chạy thật lâu, đến khi ta thở hổn hển, cũng không thấy Kim Nguyên Bảo đuổi theo, ta nghĩ chắc cuối cùng cũng tránh thoát một kiếp rồi chứ? Chợt nghe trên đầu truyền đến một câu nói: "Chạy đủ chưa?"
Trong lòng ta chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy Kim Nguyên Bảo đang đứng ở trên cành cây nhìn ta.
Ta nhất thời không có hơi sức, đặt mông ngồi dưới đất, thở hồng hộc trợn trắng mắt với cậu ta: "Ngươi theo kịp sao không sớm nói với ta một tiếng, làm hại ta chạy lâu như vậy, thật không có lương tâm!"
Kim Nguyên Bảo nhảy xuống từ trên cây, đưa tay kéo ta từ trên mặt đất lên, "Để cho ngươi chạy thêm chạy mới biết cái gì là mệt, tránh đi gây họa, cuối cùng vẫn là để cho ta tới thu thập cục diện rối rắm thay ngươi."
Ta cười hì hì tiến lên, níu cánh tay Kim Nguyên Bảo làm nũng: "Nguyên Bảo ca, ta biết ngươi đối với ta tốt nhất!"
Ta ôm, cậu ta chợt không nói, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Cợt nhả ít thôi, nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Nói rất dài dòng. . . . . ." Ta vừa nhớ lại, vừa kể từ đầu tới đuôi chuyện Lạc Vân Thu cướp ta từ khách sạn, cho tới hôm nay gặp cậu ta ở trên võ đài. Dĩ nhiên, ta cũng có điều giấu giếm, nói ví dụ như chuyện ta và Tiểu Liệt suýt chút nữa thì thành thân, ta cũng không có nói với cậu ta. Nói thế nào Kim Nguyên Bảo cũng cuồng dại với Võ Lâm Minh Chủ, ta mà nói cho cậu ta biết ta thiếu chút nữa gả cho Tiểu Liệt, chẳng phải là cậu ta sẽ đau lòng chết?
Chờ ta thật vất vả kể xong, mặt của Kim Nguyên Bảo liền tối: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, bảo ngươi về sau không được đi bắt rắn, ngươi cho rằng mỗi lần cũng có thể may mắn như vậy bắt được rắn sao? Ngộ nhỡ bị cắn làm thế nào? Đây chính là rắn độc! Nếu ngươi xảy ra chuyện gì . . . . . ." Cậu ta nói đến đây, không nói tiếp nữa, môi mím lại rất chặt.
Tình cảnh này, không khỏi khiến ta nghĩ tới trận lũ lụt năm ấy, cậu ta cho là ta rơi xuống sông, tìm ta nguyên một ngày. Ta bỗng nhiên có chút cảm thấy đau lòng, thật ra thì Kim Nguyên Bảo chỉ là miệng cứng rắn một chút, tim của cậu ta còn mềm hơn đậu hũ ở quán rượu nhà ta.
Kim Nguyên Bảo, thật ra là người thật tốt.
Ý thức được mình sai lầm, ta cọ vào người cậu ta, kéo kéo tay áo của cậu ta, ăn nói khép nép: "Kim Nguyên Bảo, ngươi đừng tức giận, ta bảo đảm về sau không bắt rắn nữa cũng không được sao?"
". . . . . ."
"Nguyên Bảo ca. . . . . ."
". . . . . ."
"Kim Nguyên Bảo, không cho ngươi giận ta nữa! Ta đều ăn nói khép nép thành ra như vậy rồi, ngươi còn muốn như thế nào? Cùng lắm thì. . . . . ." Ta tiến tới, bất ngờ hôn cậu ta một cái.
Hôn xong, ta nói: "Cùng lắm thì ta hôn ngươi một cái."
"Ngươi!" Kim Nguyên Bảo lập tức nhảy thật xa, đỏ mặt trợn mắt nhìn ta thật lâu, bộ dáng kia không được tự nhiên khỏi nói.
Cậu ta trừng mắt con ngươi buồn bực một lát, chợt kéo cánh tay của ta, nói: "Đi, ta dẫn ngươi trở về."
Ta nóng nảy: "Ngươi đang làm gì vậy? Võ Lâm Minh Chủ còn chưa tuyển được đâu, sao ta có thể đi đây?"
"Ngươi còn càn quấy nữa, Võ Lâm Minh Chủ còn chưa tuyển được, cái mạng nhỏ của ngươi cũng mất trước rồi. Trước khi đến ta đã đồng ý với Sở bá bá và Sở bá mẫu, tuyệt đối không thể để cho ngươi chịu nửa điểm thương tổn!" Cậu ta thái độ kiên quyết.
Ta liều mạng lắc đầu: "Ta không đi, ta không đi. . . . . ."
Đang tranh chấp, chợt từ sau lưng truyền đến một giọng nói khác: "Các ngươi đang làm gì?"
"Tiểu Liệt, cứu ta!" Ta giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng la lên!
Mặt Công Tôn Liệt liền biến sắc, đao trong tay đã ra khỏi vỏ.
Gần như là đồng thời, Kim Nguyên Bảo bảo hộ ta ở sau lưng, ngay sau đó cũng rút ra binh khí.
Hai đao gặp nhau, vận sức chờ phát động, ta có chút bối rối, vội vàng ngăn cản nói: "Dừng tay dừng tay, ta đùa thôi, mọi người đều là người mình, nhanh lên một chút thu đao lại. . . . . ."
Khuyên can không có hiệu quả, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không chịu thu đao trước.
Cuối cùng ta nóng nảy, kêu lên với Kim Nguyên Bảo: "Kim Nguyên Bảo, ngươi mà không thu đao, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!" Lúc này cậu ta mới thu đao vào, cùng lúc đó, Công Tôn Liệt thấy thế, cũng thu hồi đao.
"Hắn ta là ai?" Kim Nguyên Bảo không vui hỏi ta.
"Để ta giới thiệu một chút, vị này là Trang chủ Ngự Phong sơn trang Công Tôn Liệt." Nói xong, ta vừa quay đầu nói với Công Tôn Liệt, "Vị này là. . . . . ." Ta dừng lại, không biết nên giới thiệu Kim Nguyên Bảo như thế nào, nói đồng hương hình như có chút khách khí, nói thủ hạ cảm thấy không quá thỏa đáng, nói bằng hữu hình như có chút xa lánh, nói anh em lại có điểm là lạ. Đến tột cùng Kim Nguyên Bảo tính là gì của ta?
Rối rắm nửa ngày, ta nói: "Cậu ta là Kim Nguyên Bảo."
Có lẽ cảm thấy tên mình nói ra mất thể diện, Kim Nguyên Bảo trợn mắt nhìn ta một cái.
Cái này không trách ta, ai bảo cha mẹ ngươi đặt tên so với cha mẹ ta còn không sáng tạo hơn, ta nhìn cậu ta le lưỡi một cái.
"Hình như chúng ta là đã gặp nhau ở đâu rồi?" Công Tôn Liệt một mực trầm mặc ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Hắn vừa nói, ta đột nhiên nghĩ tới, lần trước lúc ở quán rượu Kim Nguyên Bảo cũng ở đó, ngộ nhỡ khiến Công Tôn Liệt phát hiện chuyện này, vậy chuyện ta và Lạc Vân Thu quen biết chẳng phải là bị lộ rồi sao? Vì vậy ta vội thừa dịp Kim Nguyên Bảo chưa trả lời, vượt lên trước một bước nói: "Không có, không có, chắc chắn các ngươi chưa từng gặp."
"Làm sao ngươi biết?" Hai người trăm miệng một lời hỏi ta.
"Ta. . . . . ." Lần này, ta không còn gì để nói.
May mắn, Công Tôn Liệt cũng không chấp nhất với chuyện này, mà là sinh ra hứng thú với việc Kim Nguyên Bảo tỷ võ vừa rồi: "Kim huynh mới vừa rồi ở trên võ đài công phu rất cao, không biết đệ tử nơi nào?"
"Thiếu Trang Chủ cất nhắc, công phu của tại hạ là phụ thân truyền lại, không đáng nhắc đến."
"Vậy sao? Mới vừa tỷ võ nhìn kiếm pháp Kim huynh dùng có mấy phần giống như đao pháp."
"Kim Nguyên Bảo vốn dĩ dùng đao!" Ta chen miệng nói, không ngờ Kim Nguyên Bảo đột nhiên trợn mắt nhìn ta một cái, ta không thể làm gì khác hơn là le lưỡi một cái không nói gì nữa.
"Tiểu Bắc không hiểu chuyện, xin Thiếu Trang Chủ chớ trách."
"Kim huynh nói quá lời, không biết đao của Kim huynh . . . . . ."
Hai người bọn họ ngươi một lời ta một câu hình như cũng đang nói chuyện công phu, ta nghe chẳng chút thú vị nào, không thể làm gì khác hơn là nâng cằm ngồi một bên quan sát vẻ mặt hai người. Nhìn một lúc, ta bỗng nhiên nhớ tới: Kim Nguyên Bảo thích Võ Lâm Minh Chủ, mà Công Tôn Liệt chính là Võ Lâm Minh Chủ kế nhiệm, hơn nữa hắn còn thích nam nhân. . . . . .
Bỗng dưng, trước mắt ta sáng lên, một ý niệm sinh ra trong đầu ta.
Lạc Vân Thu nói Công Tôn Liệt là Võ Lâm Minh Chủ kế nhiệm, nếu như Tiểu Liệt và Kim Nguyên Bảo thành một đôi, vậy thì hắn phải nghe Kim Nguyên Bảo, mà Kim Nguyên Bảo luôn nghe ta, suy ra Võ Lâm Minh Chủ nghe ta! Đây chẳng phải là ta chiếm được tiện nghi?
Ta quyết định, ta muốn tác hợp hai người bọn họ!