Chương 19
Ta thật sự không hiểu, Hoắc Đạt to béo đầu bò như thế, thế mà ngất xỉu lúc luyện kiếm sáng sớm hôm nay, ngất đến nỗi ngay cả kiếm cũng cầm không nổi.Ông ấy hôn mê thì tốt rồi, khỏi vướng víu gì. Chỉ có ta thảm thôi, bởi vì ông ấy choáng váng, lát nữa phái Thanh Thương sẽ không có người đi tham gia luận võ, cho nên sau khi mọi người nhất trí thảo luận, do chưởng môn phái Thanh Thương —— cũng chính là ta, thay thế Hoắc Đạt đi tham gia tỷ võ.
Trải qua kháng nghị lặp đi lặp lại không có hiệu quả, ta cứ vậy bị đẩy vào danh sách tỷ võ trận thứ ba, đánh nhau với ta là Đại Đệ Tử phái Võ Đang—— Vũ Liên đạo trưởng.
Ngày hôm qua ở đại hội tuyên thệ, ta đã biết tính khí nóng nảy của Vũ Liên đạo trưởng, người này nói tới nói lui liền khí thế hung hăng, nếu là đánh nhau thì còn đến mức nào? Sau khi suy tư và suy tính kĩ càng, ta quyết định, vì cái mạng nhỏ của ta, cùng với danh dự của phái Thanh Thương, ta chỉ có thể làm chuyện có lỗi với phái Võ Đang.
Kết quả là, sau khi trận đầu tỷ võ bắt đầu, ta thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đặt ở cuộc tranh tài, lén lén lút lút âm thầm vào phòng bếp, hạ một chút xíu tả thiên tả* trong nước trà của phái Võ Đang.
*(một loại thuốc tả, ai không nhớ xem lại mấy chương đầu, ta cũng chả nhớ chương nào @@- Se )
Ta thề, ta thật sự chỉ cho một chút xíu, nhưng không ngờ hiệu quả của tả thiên tả thật sự là quá tốt rồi, đợi đến trận thứ ba, từng đệ tử phái Võ Đang đều mặt xanh như dưa xanh, liều mạng chạy về phía nhà vệ sinh. Trừ Vũ Liên đạo trưởng! Thế mà hắn có thể mặt không biến sắc tim không đập cầm kiếm lên đài, còn kéo dài khoảng cách, chuẩn bị đánh nhau một trận thật lớn với ta.
Lần này đến phiên ta buồn bực, vì sao đệ tử khác phái Võ Đang đều đã như vậy, Vũ Liên đạo trưởng này còn như không có việc gì? Rõ ràng ta có liếc trộm thấy hắn có uống trà!
Lần đầu tiên trong đời ta cầm kiếm cùng một người bình thường đứng ở trên lôi đài, trong lòng luống cuống. Nhìn lại dưới đài, đệ tử phái Thanh Thương đều phất cờ hò reo cổ vũ ta, cái gì mà Thanh Thương thứ nhất, Chưởng môn vô địch ..., nghe đến lòng ta cũng rét lạnh.
Đến tột cùng là tên khốn kiếp nào nghĩ ra khẩu hiệu này? Trừ bắt rắn ra, ta cũng chỉ có công phu hạ thuốc tiêu chảy có thể vô địch.
Ta khổ sở làm ra ánh mắt xin giúp đỡ về phía Công Tôn Liệt, không ngờ đầu hắn nghiêng một cái, làm bộ không nhìn thấy! Nhìn lại Lạc Vân Thu ngồi ở bên cạnh ăn, vẻ mặt hả hê, khỏi phải nói có bao nhiêu cao hứng!
Tất cả các ngươi đều là khốn kiếp! Không có lương tâm!
Ta chán nản thu hồi ánh mắt, nhìn Vũ Liên đạo trưởng trước mặt, nhìn thấy hắn đã vận sức chờ phát động rồi, trừng tròng mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng, một bộ muốn đánh nhau chết sống với ta. Không phải đánh hình nhân, có cần dùng tới bộ dạng muốn đánh nhau chết sống không? Cùng lắm thì ta đầu hàng là được! .
Vì vậy, khi Vũ Liên đạo trưởng giơ kiếm xông tới thì ta vội vàng nhắm mắt lại, chuẩn bị giơ kiếm đầu hàng. Không ngờ, kiếm còn chưa có giơ lên, liền nghe bên tai "bịch" một tiếng, chờ ta mở mắt ra, trước mắt chỉ còn lại một thanh kiếm nằm hiu quạnh trên mặt đất.
Ồ! Đạo trưởng đâu?
Ta đưa mắt nhìn lại, ở trên đường dẫn đến nhà vệ sinh, một bóng người chạy như điên.
Ai! Vũ Liên đạo trưởng đáng thương, nhịn đến nước này mới đi nhà xí, cũng coi như hảo hán rồi!
Bởi vì Vũ Liên đạo trưởng lâm trận bỏ cuộc, coi như tự động bỏ cuộc, vì vậy phái Thanh Thương chúng ta thắng cuộc tranh tài này.
Khi trọng tài tuyên bố tin tức này, các tiểu tử phái Thanh Thương mới vừa rồi còn ở dưới đài phất cờ hò reo chợt im re, sau một hồi lâu trầm mặc, Hoắc Đạt mới vừa rồi còn hôn mê lại nhảy lên, quỳ trên mặt đất ngửa mặt lên trời gầm rú: "Sư phụ! Người ở trên trời có linh thiêng có thể nhắm mắt! ! !"
Mẹ nó! Thì ra người này là giả bộ bất tỉnh!
Không ngờ đường đường Sở Tiểu Bắc ta, lại bị các đệ tử khốn kiếp phái Thanh Thương lừa gạt tập thể, điều này làm cho phẫn nộ của ta đạt tới cực điểm. Vì vậy, lúc ăn trưa thì ta bỏ hết tả thiên tả còn dư sau khi cho vào nước trà phái Võ Đang vào trong thức ăn của đám lường gạt kia. Sau đó, ta lấy cớ bị lừa gạt, tâm tình không tốt, tìm Sơ Tuyết nói chuyện phiếm.
Chờ ta trở lại đám hỗn tiểu tử phái Thanh Thương đều gục xuống, từng người đều vẻ mặt khổ sở rêи ɾỉ.
Hừ! Ai bảo các ngươi gạt ta? Người khi dễ Sở Tiểu Bắc ta, ta liền khi dễ bọn họ đến chết!
Chỉ tiếc ta ngàn tính vạn tính, còn sai lầm rồi một chút, lúc ta dương dương hả hê với kiệt tác của mình, Hoắc Đạt sắc mặt vàng giãy giụa đứng dậy từ dưới đất, sau đó vỗ bả vai của ta nói: "Chưởng môn, may ngươi chưa ăn cơm, bằng không trận đấu ngày mai, phái Thanh Thương chúng ta sẽ không có người."
Ùng ùng ——
Chỉ cảm thấy một hồi sấm chớp bổ lên đầu ta, ta liền tuyệt vọng.
Mẹ nha! Ta thế nào không ngờ, ngày mai còn phải tranh tài!
Bởi vì ta sai lầm, ngày tranh tài thứ hai không thể không do ta đại biểu phái Thanh Thương ra chiến, điều này làm cho tâm tình của ta xuống thấp khác thường. Vừa lúc đó, đệ tử phái Võ Đang đi nhà xí cả ngày chợt tìm tới cửa.
"Chưởng môn Phái Thanh Thương ở đâu? Đi ra cho ta!" Đệ tử dẫn đầu phái Võ Đang hô to một tiếng.
Mọi người rối rít lấy cớ đi nhà xí, để một mình ta đứng ở trong sân.
Thật là một đám đầu to! Ta âm thầm chửi rủa, sau đó trong nháy mắt bày ra một nụ cười hết sức vui vẻ: "Xin hỏi các vị đạo trưởng, tìm tiểu nữ có việc gì?"
"Hừ!" Người nọ hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta tới tìm ngươi tính sổ!"
Tính sổ? Ta lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ bọn họ biết thuốc tiêu chảy là ta bỏ?
Ta nói: "Có phải các người hiểu lầm cái gì hay không?"
Một đệ tử Võ Đang vọt ra: "Có cái gì hiểu lầm? Là tận mắt ta nhìn thấy ngươi táy máy tay chân trong nước trà chúng ta uống đấy! Ngươi vì thắng, có thể dùng thủ đoạn hạ đẳng , hại phái Võ Đang chúng ta hôm nay mất hết mặt mũi, món nợ này chúng ta nhất định phải tính toán rõ ràng!"
Lòng của ta hơi hồi hộp một chút, chuyện xấu làm không sạch sẽ, bị người ta bắt được cái đuôi.
Với tình huống này, ta cũng không thể làm gì khác hơn là thà chết không nhận, ta nói: "Ta không có làm, không phải là ta làm!"
Lúc này, trong đám đệ tử Võ Đang xông ra một người, ta vừa nhìn, chính là Vũ Liên đạo trưởng ban ngày trên lôi đài gấp đến độ kiếm cũng mất.
"Là tự ngươi muốn đi nhà xí mới làm mất kiếm, mắc mớ gì tới ta? Ngươi cũng đừng kích động nha!" Ta cố gắng ổn định tâm tình của hắn ta.
Chưa từng nghĩ lời của ta vừa dứt, sắc mặt hắn đỏ bừng, cực kỳ tức giận: “Yêu nữ to gan, chớ có nguỵ biện, xem kiếm!" Sau đó, thanh kiếm trong tay hắn ta liền bổ xuống.
"Dừng tay!"
Hét to một tiếng, một cây đao chắn trước mặt của ta, ánh đao se lạnh, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
"Tiểu Liệt!" Ta hưng phấn kêu lên, xông tới ôm chặt lấy hắn.
Người Công Tôn Liệt cứng đờ, nhưng không có đẩy ra ta.
"Các vị đạo trưởng, các ngươi nói Thanh Thương phát độc, có chứng cớ không?"
Tiểu Đạo Sĩ vừa rồi lao ra: "Là ta tận mắt nhìn thấy, còn cần chứng cớ gì?"
"Không biết tiểu sư phụ là ở khi nào, chỗ nào, nhìn thấy hạ độc, có thể có thấy rõ ràng mặt của người hạ độc không?"
"Ta thấy tại hậu viện lúc diễn ra cuộc so tài thứ nhất, lúc ấy ta đang đi lấy kiếm cho sư huynh, liền nhìn thấy một người ăn mặc giống yêu nữ này quỷ quỷ dị dị từ phòng bếp ra ngoài, sau đó tất cả mọi người chúng ta không giải thích được trúng độc, không phải nàng thì là ai?"
"Vậy ý của ngươi là, ngươi cũng không thấy tướng mạo người hạ độc, thậm chí ngay cả người kia rốt cuộc có hạ độc không cũng không thấy được?"
"Chuyện này. . . . . ." Tiểu Đạo Sĩ lập tức bị hỏi đến, chột dạ nói, "Chuyện này. . . . . . Chuyện như vậy còn cần thấy sao? Nghĩ. . . . . . Suy nghĩ một chút đã biết. . . . . ."
"Im miệng!" Công Tôn Liệt vốn tâm bình khí hòa, chợt mặt liền biến sắc, lạnh lùng nói: "Đến tướng mạo người hạ độc ngươi cũng không thấy rõ, làm sao có thể nói Thanh Thương phát độc? Hành vi vu oan giá họa, đổ tội cho người vô tội, là hành vi danh môn chính phái như Võ Đang nên làm sao?"
Bỗng dưng, tất cả đệ tử Võ Đang mới vừa rồi còn khí thế hung hăng đều trầm mặc. Ngay cả ta người bỏ thuốc đều nghe ngây người, hoài nghi chuyện hạ thuốc tiêu chảy này thật ra là chính là ta nằm mơ, căn bản không có chuyện này.
Sau một hồi trầm mặc, một đạo trưởng tương đối lớn tuổi đi ra từ trong đám người, ôm quyền nói với chúng ta: "Thiếu Trang Chủ nói rất có lý, chuyện này đúng là bỉ phái lỗ mãng (bỉ: ngu, hèn- lời khiêm tốn tự gọi mình), kính xin Thiếu Trang Chủ và Sở chưởng môn đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, xin đừng trách!" Dứt lời, nói với những đạo sĩ sau lưng: "Chúng ta đi."
Sau đó, những đạo sĩ mới vừa rồi còn hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gổ đó thế mà lại từng cái một ngoan ngoãn đi.
Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, ta cả kinh miệng cũng không khép được. Công Tôn Liệt không hổ là Võ Lâm Minh Chủ kế tiếp, khí thế kia, tư thế oai hùng kia, nếu không phải là bởi vì hắn thích nam nhân, ta quả thật muốn luân hãm!
Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc. . . . . .
Đang lúc ta hối tiếc thở dài, một âm thanh vang lên bên tai ta: "Ngươi ôm đủ chưa?"
Ta đây mới ý thức, ta còn ôm người ta, vội vàng buông tay ra, le lưỡi với Công Tôn Liệt, sau đó vỗ bờ vai của hắn ta: "Huynh đệ tốt! Ta biết ngay ngươi đáng tin nhất! So với lũ khốn kiếp chạy trốn còn nhanh hơn thỏ kia, thật sự là một trời một vực!" Ta nói xong, trừng mắt liếc Thanh Sơn mới trở về từ nhà xí, cậu ta ngay lập tức ta lăn một vòng chuồn mất.
Nhưng nét mặt Công Tôn Liệt cũng không có hòa hoãn, mặt hắn lạnh băng, hất ta ra tay: "Thành thật mà nói, người kia đến cùng phải ngươi hay không?"
"Ta. . . . . ." Ta nhìn hắn ta không phản đối, cảm giác ánh mắt này có thể xuyên thủng tất cả, dù là lời nói dối của ta. Vì vậy ta thẳng thắn hạ quyết tâm, gật đầu với hắn ta.
Chính là ta làm, thì sao?
"Ngươi!" Cậu ta giận đến làm bộ muốn đánh ta.
"A!" Ta vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống, vừa ôm đầu vừa kêu, "Ngươi đã biết là ta rồi, sao còn giúp ta? Giúp ta lại muốn trách ta, ngươi rảnh quá à. . . . . ." Ta bô bô nói một tràng, quyền kia đầu lại chậm chạp không thấy đâu, vì vậy ta len lén mở mắt ra, liếc mắt nhìn, trước mắt không có nửa bóng người, Công Tôn Liệt thế mà lại đi.
Lần này, ta lại nghĩ không thông rồi, ta nói Công Tôn Thiếu Trang Chủ vĩ đại, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì? Tại sao ta thế nào cũng đoán không ra ngươi?