Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 13

Chương 13: Ném đá giấu tay
Mấy ngày gần đây tinh thần Bạch Thiên Thiên không yên, tra xét nguyên nhân, chính là do mấy thê thϊếp tranh đấu vì vài chuyện vụn vặt, sau khi di phu nhân chi thứ tám mất nha đầu tâm phúc đã quyết định quyết chí tự cường, nàng ta tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ bên phía thiếu phu nhân, cho nên một bầu máu nóng tràn đầy rơi hết lên người di phu nhân chi thứ sáu Liễu Hương Đề.

Lúc đầu là lời nói xem thường, về sau tiểu đả tiểu nháo * đến mức hai nước tranh cao, vì vậy khổ đến Bạch Thiên Thiên, mỗi khi bị uất ức di phu nhân chi thứ sáu lại chạy đến chỗ thiếu phu nhân khóc lóc kể lể, mỗi lần đều mượn gió bẻ măng mang đi mấy vật nhỏ gì đó, khiến Bạch Thiên Thiên không thể không hoài nghi, nàng ta cố ý, nàng ta tuyệt đối cố ý…

(*) tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ việc làm trong phạm vi nhỏ hẹp, mang tính trêu đùa, hài hước.

Mà đối với Lưu Mộng Dao, Bạch Thiên Thiên nghiên cứu kỹ chứng bồn chồn trước khi sinh, tính ra nàng ta đã mang thai chín tháng, sợ sắp sinh.

Nữ nhân, thật không dễ dàng.

Bạch Thiên Thiên đang lắc đầu cảm thán, Liễu Hương Đề gào thét một tiếng rồi chạy vọt vào Tê Hương các, khiến cho hoa lê đang lất phất trong sân cũng run lên, rơi vãi một khoảng lớn.

Vì vậy Bạch Thiên Thiên lại bày ra phong phạm của cuộc sống thiếu phụ hào môn, trấn an trái tim bé nhỏ hoảng sợ lại bị thương, để cho bản thân mình tản mát ra hào quang thánh mẫu vĩ đại.

Đây chính là chuyện khiến Bạch Thiên Thiên khổ sở đến phát điên.

Ngày hôm đó, khi Liễu Hương Đề đang vừa khóc vừa nói bát di thái làm đủ chuyện ác, nha đầu bên Thương Giản các thông báo: “Lão phu nhân đã tỉnh táo lại lúc sáng sớm, buổi trưa còn đặc biệt muốn ăn mâm mười món, bây giờ tinh thần rất tốt, nói còn muốn gặp thiếu phu nhân một lần.”

Bạch Thiên Thiên nghe thấy tin tức này giống như được đại xá, nàng tỏ vẻ mặt trách trời thương dân mà thở dài an ủi: “Hương Đề muội muội, thánh hiền cổ xưa viết: Nhân viễn hồ tai? Ngã dục nhân, tư nhân chí hĩ *. Trạch từ nhi thuyết, bất đạo ác ngữ, thì nhiên hậu ngôn, bất yếm vu nhân, thị vị phụ ngôn **…”

(*) Nhân viễn hồ tai? Ngã dục nhân, tư nhân chí hĩ: Đây là một câu nói trong Luận ngữ của Khổng Tử. Đức nhân đâu có xa gì? Ta muốn đức nhân, thì đức nhân đến vậy.

(**) Chọn từ để nói, không nói độc ác thô tục, nói phải chọn hoàn cảnh để tránh khiến người khác ghét, đó là phụ ngôn (Trích Nữ giới của Ban Chiêu)

Vẻ mặt thiếu phu nhân trang trọng mà nghiêm túc, sau khi nghe nàng nói xong hết, di phu nhân chi thứ sáu hoàn toàn cứng đờ, nàng gãi rách da đầu mà nghĩ mãi không ra, đại chiến dương mai giữa bát di thái và nàng sao lại đυ.ng chạm đến chuyện nữ nhân tam tòng tứ đức của thánh hiền cổ xưa.

Mà bên này, sau khi Bạch Thiên Thiên ăn không nói có nói hết lời bàn giả mạo lường gạt nữ nhân, rất thông cảm vỗ vai Liễu Hương Đề, nói: “Muội muội, muội nghĩ kỹ đi, ta đi trước thăm lão phu nhân, lại nói trăm thiện hiếu đứng đầu, chậm trễ không được…” Dứt lời, nàng đứng dậy dẫn Tố di đi tới Thương Giản các, lưu lại Chỉ Vân phục vụ Liễu Hương Đề đang cứng ngắc ở Tê Hương các.

Thật lâu sau, cuối cùng đầu óc lục di thái bắt đầu xoay vòng rồi, nàng nghiêng đầu hỏi Chỉ Vân: “Thiếu phu nhân nhà các ngươi… Không sao chứ?”

Chỉ Vân rất lanh lẹ xua tay, cười đáp: “Không sao không sao, tiểu thư nhà chúng ta là người như vậy, quen là được.”

Lục di thái im lặng không nói gì.

Lại nói, lúc này hai vị lão nhân đang ở Thương Giản các thảo luận về thiếu phu nhân, lão phu nhân mê man mấy tháng cuối cùng tỉnh lại trung khí mười phần * nói: “Từ khi bắt đầu ta đã không cho rằng nên để khuê nữ Hạ gia vào cửa, lão gia nhìn Dực nhi và Tường nhi bây giờ ra sao, thật sự là hồng nhan họa thủy…” Nói xong bà không cam lòng liếc như muốn khoét lão thái gia, ánh mắt giống như có ngụ ý.

(*) trung khí mười phần: Trong Đông y trung khí chỉ phần khí trong dạ dày có tác dụng tiêu hóa thức ăn. Trung khí mười phần tức là khí lực đầy đủ, khỏe mạnh.

Lão thái gia đang buồn chán tỉa cành hoa, nghe vậy động tác dừng lại, đột nhiên thở dài: “Hai đứa nhỏ này, cũng quá hồ đồ, Mạt Nhi vốn không sai, sai là sai do ta cố chấp làm rối tơ hồng.” Dứt lời, ông lại “Xoẹt xoẹt” cắt một cành cây khô.

Lão phu nhân không lên tiếng hồi lâu, xem ra hơi mất hứng.

Lão thái gia buồn bực trong đầu cắt một lát, bất đắc dĩ nói: “Bà đã tỉnh, vậy sau này để con bé trở về nhà cũ, ta thấy Dực nhi ở nhà cũng ngây ngốc không thôi.”

Đề nghị này lại không tệ, lão phu nhân cau mày suy tư.

Một lát sau, Bạch Thiên Thiên đã được nha đầu dẫn vào Thương Giản các, nàng vào trong sân cung kính thi lễ với lão phu thê, sau đó biết vâng lời đứng ở bên cạnh, mặc cho lão phu nhân nhìn trái phải trên dưới bắt đầu đánh giá.

Ngược lại lão thái gia mở miệng trước: “Mạt Nhi, nửa tháng này đã làm khổ con, giờ mẹ chồng con đã tỉnh táo lại, không bằng…” Lời kế tiếp hắn không cách nào nói ra, năm ngoái đuổi người ta đi một lần, mới quay về phủ, lời này đúng là không mở miệng nói được.

Bạch Thiên Thiên cụp mắt ở đó chờ câu sau, trong lòng hiểu loáng thoáng ý tứ đó, tất nhiên kích động, lại vẫn ẩn nhẫn mà nói: “Con dâu vãn nên trở về nhà cũ thôi, ở phủ đệ to lớn tạm thời đúng là không quen.”

Lão thái gia vuốt râu mỉm cười, liên tiếp gật đầu, đứa nhỏ này vẫn còn rất lanh lợi.

Bạch Thiên Thiên âm thầm thở dài một hơi, trong lòng ước gì sớm chạy về Tê Hương các dọn dẹp hành lý, nhưng hành động không thể không ngoan ngoãn phục tùng, bởi vì ánh mắt lão phu nhân vẫn dao động quanh người nàng.

Một hồi lâu, lão phu nhân vẫn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, chỉ thấy bà thở dài sâu xa: “Tương lai vẫn giao gia đình này cho ngươi quản lý, quyết định không cần trở về, lưu lại theo ta quản lý công việc trong phủ, học tập rèn luyện nhiều hơn mới đúng. Mạt Nhi, ngươi có bằng lòng không?”

Trái tim Bạch Thiên Thiên vốn đang nhảy nhót tung tăng rớt nát tan dưới đất, nàng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên quan sát lão phu nhân quản lý việc nhà của Sở phủ ở khoảng cách gần, tuổi của bà đã rất lớn, khóe mắt đuôi mày có nếp nhăn thật sâu, nhưng sắc mặt ửng hồng, ánh mắt khác lạ, thấy thế nào cũng không giống người bị bệnh nặng mới khỏi.

Bạch Thiên Thiên bỗng nhớ lại ngày thứ hai vào phủ giọng lão phu nhân trung khí mười phần: “Nữ tắc! Nữ tắc!” Khi đó cảm giác bệnh của bà quỷ dị, bây giờ nhìn lại, không chỉ có quỷ dị, trước cũng quỷ dị, nếu là người bị chuốc thuốc độc, dáng vẻ nên tiều tụy mới đúng, đại khái cũng không thể hồi phục nhanh như vậy, nếu thế…

Bạch Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn lướt qua nha đầu đang hầu hạ sau lưng lão phu nhân, chính là nữ tử hôm đó khóc không muốn bưng thuốc đi, mà nàng ta dường như cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường, bình trà trong tay quả nhiên run lên, lặng lẽ cúi thấp đầu.

Chuyện này quả thật kỳ quặc, Bạch Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy có lẽ cả chuyện này nàng chỉ nhìn thấy bề ngoài, nàng không hiểu được tầng sâu gì đó.

Chỉ một lát, nàng lui về phía sau một bước, “Phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, chậm rãi nói: “Con dâu vô đức vô năng, không dám nhận nhiệm vụ lớn này, mong lão phu nhân chọn dâu hiền khác, con dâu chỉ mong ở nhà cũ, yên lặng sống qua ngày.”

Nàng không muốn bị cuốn vào tranh giành trong nội bộ Sở phủ, đặc biệt giờ phút này lão phu nhân khiến cho nàng có cảm giác phát rét khắp người, rốt cuộc Lưu Mộng Dao tính toán Hạ Mạt Nhi, hay lão phu nhân bệnh nặng hấp hối tính toán mọi người, Bạch Thiên Thiên lại không dám nghĩ, nàng chỉ có ước nguyện có thể thuận lợi ra khỏi phủ đệ này, chăm sóc phụ thân sống tốt qua ngày.

Lão phu nhân vốn ngồi ngay ngắn khẽ khom người, đỡ Bạch Thiên Thiên lên, nói hiền từ: “Mạt Nhi, ngươi sợ cái gì, đã làm thiếu phu nhân Sở phủ, vậy từ chối không được, lại nói càng không tin được mấy mỹ nhân y hệt nụ hoa từ thanh lâu ra.”

Bạch Thiên Thiên cắn răng, đứng dậy đáp: “Dạ, toàn bộ do lão phu nhân an bài.” Trừ thế ra, nàng còn có thể như thế nào, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện ở trong lòng Hạ Mạt Nhi sớm sinh con trở về.

Đang trên đường trở về Tê Hương các, cuối cùng nàng không nhịn được hỏi Tố di sau lưng: “Trong phủ này có đại phu riêng sao?”

Tố di cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đai phu Phùng Chí Tề giống như đặc biệt phụ trách dược liệu bệnh tình của Sở phủ, thân thể lão thái gia và lão phu nhân do hắn tự mình xử lý, cho nên…”

“Cho nên chén thuốc kia của bát di thái vốn không thể nhiều lần bình an bưng đến trong phòng lão phu nhân, mặc dù tình cờ uống một lần, nhưng Phùng đại phu cũng sẽ kịp thời phát hiện, đúng không?” Bạch Thiên Thiên cau mày phân tích, một mặt lại không thể ngờ nổi sự việc lại có thể phát triển đến mức này.

Tố di nhẹ gật đầu, trầm ngâm nói: “Cho là như thế, xem ra chúng ta đã khinh thường rồi…”

“Chuyện này…” Bạch Thiên Thiên bước nhanh hơn, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn đi trước hỏi Phùng Chí Tề một chút.” Nàng bước nhanh về Tê Hương các, mặt khác kêu Tố di đi mời Phùng Chí Tề, nếu muốn sống tốt nơi phức tạp này, nhất định phải làm rõ ràng trước người nào mới thật sự là kẻ địch.

Lúc trở lại Tê Hương các, lục di thái Liễu Hương Đề đã đi rồi, Chỉ Vân đang thu dọn nhà, thấy Bạch Thiên Thiên trở lại, nhỏ giọng oán trách một câu: “Lục di thái này đúng là người ham món lợi nhỏ, vừa rồi lại đòi nửa bao trà, sau này vẫn không nên… tốt bụng với nàng ấy quá.”

Bạch Thiên Thiên mỉm cười không để ý tới, chỉ thấy bên trong phòng có mùi vị là lạ, liếc nhìn xung quanh, không hề phát hiện đồ gì khác thường, chỉ cho rằng Liễu Hương Đề mới dùng hương liệu, nhưng mùi cũng quá nặng.

Chỉ lát sau, Tố di đã dẫn Phùng đại phu vào Tê Hương các, Bạch Thiên Thiên ở phòng trong cách rèm có thể mơ hồ thấy một lão nhân gia lớn tuổi, nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, tìm từ để nói, lát sau, ngược lại lão nhân bên ngoài mở miệng trước, hắn làm như rất kinh ngạc hỏi: “Thiếu phu nhân có thai rồi hả?”

Lời này của hắn giống như sấm sét giữa trời quang, khiến mọi người chấn động đến sửng sốt hồi lâu, Tố di kịp phản ứng trước, nàng vén rèm lên tiến vào trong bưng trà cho Bạch Thiên Thiên, lúc này thiếu phu nhân mới tìm được từ, nàng khẽ nhấp ngụm trà, hỏi, “Sao Phùng đại phu lại nói lời ấy?”

Phùng Chí Tề hít mũi ngửi thật sâu, rồi mới đáp: “Trong phòng thiếu phu nhân có mùi thuốc nồng đậm, lấy kinh nghiệm chế tạo nghiên cứu thuốc nhiều năm của lão phu phán đoán, cho là hoàng cầm, sinh địa, bạch thược, xuyên đoạn, sơn dược, cam thảo đẳng, những loại thuốc này chế biến theo phân lượng hỗn hợp nhất định, chính là có tác dụng tư âm thanh nhiệt, bổ máu an thai, cho nên lão phu mới dám kết luận nhất định là thiếu phu nhân có thai, huống chi…”

Lời của hắn còn chưa nói xong, Bạch Thiên Thiên đã thấy sau lưng tỏa ra khí lạnh, nàng lặng lẽ hỏi bên tai Chỉ Vân: “Lục di thái đi bao lâu rồi?” Chỉ Vân nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại khái hơn một canh giờ, tiểu thư tìm nàng ta có chuyện gì sao?”

Bạch Thiên Thiên vỗ trán thở dài: “Ta bị oan, ta chính là Đông Quách tiên sinh*, còn liên tiếp cứu hai con sói…”

(*) Điển tích Đông Quách tiên sinh và con sói.

Đông Quách tiên sinh là người thời Xuân Thu, nổi tiếng là hủ nho mọt sách. Một lần đi qua núi, hắn giữa đường gặp một con sói bị thợ săn đuổi theo cầu xin cứu mạng. Hắn đồng ý giúp đỡ, cho con sói vào trong bao sách sau lưng trốn nhờ. Đến lúc xong việc con sói quay lại định ăn thịt Đông Quách tiên sinh. Cuối cùng nhờ có người tiều phu đi qua giúp đỡ mà thoát nạn.

Điển tích dùng để chỉ những người không phân biệt tốt xấu, từ bi không đúng chỗ, đối tốt với kẻ ác, cuối cùng chính mình bị hại.

“Sói?” Chỉ Vân không hiểu ra sao, nhưng Tố di đã sáng tỏ, nàng lo lắng, khẽ dậm chân, buồn bực nói: “Mau mời Phùng đại phu về trước, chúng ta xử lý xong thuốc dưỡng thai ném đá dấu tay rồi nói sau.”

Bạch Thiên Thiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Sợ rằng không kịp nữa rồi!”

Vừa dứt lời, trong sân Tê Hương các truyền đến tiếng người nhốn nháo, còn có giọng dịu dàng chỉ thuộc về dieend anleeq uuydonn Lưu Mộng Dao: “Nghe nói tỷ tỷ có bầu, muội muội đặc biệt tới thăm, không biết tỷ tỷ có tiện không?”

Mặt Tố di trắng bệch không còn chút máu, nhỏ giọng mắng: “Nha đầu Chỉ Van, người thật không đúng mực, sao lại để lục di thái đơn độc một mình ở Tê Hương các thò tay thò chân?!”

“Ta… Ta đi lấy lá trà…” Chỉ Vân luống cuống tay chân, nói chuyện cũng lắp bắp.

Lão phu nhân ở phòng ngoài vẫn thao thao bất tuyệt phân tích thành phần dược liệu, mọi người tới chúc mừng cũng đã bước vào cửa, Bạch Thiên Thiên liếc nhìn Tố di, rồi lại nhìn Chỉ Vân, cười nói: “Nếu cả nhà trên dưới đều hy vọng ta mang thai, vậy ta tiện thể chứng thực nghi ngờ cho bọn họ xem!”

Dứt lời, nàng ngẩng đầu cất giọng nói: “Phùng đại phu, gần đây xác thực thân thể ta khó chịu, lại thèm chua, cụ thể vì sao mong Phùng đại phu chẩn bệnh xong hẵng nói.” Khóe miệng nàng nhếch lên cười, binh thư nói rằng, trí chi tử địa nhi hậu sinh *, thay vì để cho mọi người suy đoán thiếu phu nhân có thai hay không, không bằng kiểm tra rõ ràng, để đại phu riêng của phú thương hào môn kiểm tra toàn diện, cùng lúc có thể khiến cho mưu đồ của mấy người làm loạn hết hy vọng, mặt khác…

(*) Trí chi tử địa nhi hậu sinh: Trong tác chiến bố trí quân đội ở chỗ không còn đường lui, trong trường hợp chỉ có thể tử chiến, binh sĩ sẽ anh dũng tiến lên, gϊếŧ địch giành chiến thắng.

Tự mình chửi bới danh dự thiếu phu nhân, sợ rằng tội danh không nhỏ.