“Thịnh Cảnh Thần! Em mặc váy này không tiện, anh giúp em đeo vào được không?”
Nghe vậy, Thịnh Cảnh Thần do dự.
Không phải ghét bỏ cô mà do anh chưa bao giờ làm chuyện này.
Nhưng vì stylist không ở đây, anh cũng không tiện nhờ người khác.
Sau một khoảnh khắc suy nghĩ, Thịnh Cảnh Thần gật đầu.
Cô gạt mái tóc dày mềm mại sang một bên, lộ ra cổ dài trắng nõn dưới ánh trăng sáng.
Thịnh Cảnh Thần cầm chiếc vòng cổ kim cương đen, bất giác nhớ lại chuyện đêm đó, chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô, trong lòng dâng lên một cảm giác nóng bỏng.
Càng gần Hạ Thời Vi, anh càng ngửi thấy mùi hương trên người cô! Giống như mùi hương của hoa hồng nồng đậm, vương vấn không thôi.
Sau khi đeo xong vòng cổ, Thời Vi lấy gương trang điểm từ túi xách ra để xem, rất là hài lòng.
Liếc qua bảng điều khiển của hệ thống, thấy giá trị phản cảm nhập kho, dữ liệu tốt đến mức biểu tượng cảm xúc của hệ thống cũng nhảy múa không ngừng.
Thời Vi đảo mắt, quay đầu nhìn Thịnh Cảnh Thần, mỉm cười nói: “Thịnh Cảnh Thần! Em trang điểm thế này đẹp không?”
Thịnh Cảnh Thần hơi không tự nhiên gật đầu: “Đẹp.”
Cô cố ý bước thêm một bước về phía trước, hơi thở trong trẻo và nóng bỏng phả vào mặt.
Nếu thấy đẹp! Vì sao Thịnh Cảnh Thần lại nhíu mày thế này!
Thời Vi giơ tay, muốn vuốt phẳng đôi mày nhíu chặt của Thịnh Cảnh Thần.
Thịnh Cảnh Thần giật mình vì hành động này quá mờ ám của cô! Anh vô thức nắm lấy cổ tay của Thời Vi.
Nhưng Thời Vi đột nhiên “mất thăng bằng”, kêu lên một tiếng vì suýt nữa thì bị ngã.
Thịnh Cảnh Thần chẳng cần suy nghĩ, nhanh chóng vươn tay ra, ôm lấy eo Thời Vi để cô ngay lập tức dựa sát vào mình lấy lại thăng bằng.
Lần này, càng thêm mờ ám.
Thịnh Cảnh Thần thậm chí, nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Hệ thống cười không ngớt: [Chủ nhân! Cô thật là quá đáng rồi! Cả đại phản diện cũng dám tính kế!]
Thịnh Cảnh Thần có nhận ra hay không thì không rõ nhưng hệ thống thì thấy rõ ràng, Thời Vi đâu có đứng không vững, cô đứng cực kỳ vững chãi.
Thời Vi không để ý tới hệ thống.
Cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể không tiếp tục thúc đẩy.
Cô nghiêng mình dựa vào Thịnh Cảnh Thần, tay không còn bận rộn kia vuốt phẳng đôi mày nhíu chặt của anh, hơi thở ấm áp phả vào mặt.
Cơ thể Thịnh Cảnh Thần hoàn toàn cứng đờ.
Tiếp theo, những tiểu thư từ các hào môn thế gia đứng ở sân khấu chú ý tới Thời Vi, thấy Thịnh Cảnh Thần cúi đầu.
Anh ôm Hạ Thời Vi. Sau đó, hôn lên đôi môi của cô.
"Giá trị phản cảm từ Hạ Đóa Đóa +999……"
"Giá trị phản cảm từ Hứa Dương Dương +999……"
"Giá trị phản cảm từ Chu Mẫn +450……"
"Từ……"
Số lượng giá trị phản cảm tăng vọt khiến Thời Vi và hệ thống lóa mắt.
Thịnh Cảnh Thần quả thực như một cây hái tiền, giúp họ kiếm tiền quá tốt!
Vào lúc này, trong mắt các tiểu thư nhà giàu đang chê bai, Thịnh Cảnh Thần dường như đã hôn Thời Vi nhưng thực chất, chỉ là hai người đứng cách nhau một khoảng, do góc độ tạo ra ảo giác thị giác.
Thịnh Cảnh Thần chỉ bị Thời Vi chạm nhẹ vào trán, có chút không tự nhiên quay đầu đi nhưng động tác này, dưới góc nhìn của người khác, trông giống như anh đang hôn lên môi Hạ Thời Vi.
Và Thịnh Cảnh Thần thậm chí không hề hay biết điều này, anh ôm eo Thời Vi, kìm nén nhịp đập trong lòng, giọng nói trầm hơn vài phần.
"Thời Vi! Đừng nghịch nữa."
Thời Vi: [He he, tôi nghịch, tôi nhất định phải nghịch, tôi không nghịch làm sao có giá trị phản cảm vào tài khoản!]
Thịnh Cảnh Thần: [...]
Thời Vi ngước đôi mắt hồ ly không biết từ khi nào đã ngập nước lên, cô nhìn Thịnh Cảnh Thần với vẻ mặt đáng thương: "Cảnh Thần! Em chỉ không muốn thấy anh cau mày, không muốn anh buồn." Đôi mắt ngập nước của cô nhìn anh, như muốn rơi lệ.
Thịnh Cảnh Thần: [...]
Anh từ bao giờ không biết mình vị hôn thê lại “diễn giỏi" đến vậy!
Hôm nay anh đến làm trò cười à?