Cả Họ Lẫn Tên

Chương 50

Phương Thư Mạn đang ngồi bên cạnh, sau khi nghe Tịch Thận Trạch nói câu “Được kết hôn với Thư Thư là vinh hạnh của tôi” thì lập tức quay đầu nhìn anh.

Tất cả những người trên bàn ăn đều chú ý đến ánh mắt Phương Thư Mạn nhìn Tịch Thận Trạch, trong mắt cô có tình yêu không thể che giấu.

Là tình yêu dành cho Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch biết Phương Thư Mạn thích ăn thịt bò cuộn và thịt bò viên, trong lúc ăn anh rất hay gắp thịt bò cuộn và thịt bò viên vào bát cô.

Cũng vì có những người không ăn thịt dê, ví dụ như Phương Thư Mạn, Đinh Khai Chiêu, Trần Hâm Nguyệt và Triệu Ngọc Minh đều không ăn thịt dê, nên thịt dê chỉ được cho vào nồi lẩu cay, phần nước dùng nấm còn lại dành cho những người không ăn thịt dê.

Một lúc sau, Phương Thư Mạn thấy Tịch Thận Trạch không gắp thịt dê thì không khỏi hỏi anh: “Anh không ăn thịt dê à? Trong đó còn có thịt dê cuộn nữa…”

Tịch Thận Trạch còn chưa trả lời Phương Thư Mạn, Tần Chi Giác đã rất ngạc nhiên nói với cô: “Em dâu không biết sao? Lão Tịch không ăn thịt dê.”

“Hả?” Phương Thư Mạn đột nhiên ngây người.

Cô quay sang nhìn Tịch Thận Trạch, còn chưa kịp hỏi thì Tịch Thận Trạch đã chủ động nói nhỏ: “Đừng nghe đàn anh nói bậy.”

Nói xong, anh dùng đũa gắp một miếng thịt dê cuộn từ nồi lẩu cay cho vào bát nước chấm của mình.

Tịch Thận Trạch ăn dầu, thịt dê được bọc trong dầu mè vẫn có chút mùi hôi. Nhưng anh vẫn bình tĩnh nuốt xuống.

Lúc này đến lượt Tần Chi Giác kinh ngạc.

“Cậu ăn được thịt dê à?” Tần Chi Giác vừa buồn cười vừa nói: “Vậy mà trước đây không thấy cậu ăn, tôi còn tưởng cậu không chịu được mùi của thịt dê.”

Trước đây Tịch Thận Trạch thực sự đã ăn, và rất thích ăn.

Nhưng bây giờ cũng thực sự không ăn được thịt dê nữa, sau nhiều năm kiêng khem một loại thức ăn nào đó, nhiều năm sau nếm lại thì đã không thể chấp nhận được hương vị mà mình từng yêu thích.

Triệu Ngọc Minh nhìn Tịch Thận Trạch lớn lên từ nhỏ, trong lòng sáng như gương, ông nhìn Tịch Thận Trạch, rồi lại nhìn Phương Thư Mạn đang ngây ngốc nhìn Tịch Thận Trạch.

Triệu Ngọc Minh thở dài trong lòng, lại cười cười, sau đó chạm cốc với Ngụy Lộ Sinh cũng đã nhìn ra điều gì đó.

Ngụy Lộ Sinh hạ giọng an ủi Triệu Ngọc Minh: “Cứ để những người trẻ tuổi tự hòa hợp đi.”

Triệu Ngọc Minh gật đầu đồng ý: “Không quan tâm, không quan tâm, để hai đứa nó tự giải quyết.”

Vì chuyện này mà Phương Thư Mạn bắt đầu ăn uống mất tập trung.

Cô gắp thịt bò viên mà Tịch Thận Trạch bỏ vào bát mình lên cắn một miếng, nước trong thịt bò viên bắn vào khóe miệng cô.

Phương Thư Mạn nhanh chóng đặt đũa xuống, dùng một tay che miệng.

Lúc cô tìm khăn giấy, Đinh Khai Chiêu đã rút khăn giấy ra.

Ngay trước khi Đinh Khai Chiêu đưa khăn giấy cho Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch trực tiếp nâng mặt cô lên, để cô quay đầu sang đối diện với anh, sau đó anh tự nhiên dùng ngón tay lau khóe miệng cho cô.

Trần Hâm Nguyệt định đưa tay lấy khăn giấy từ tay Đinh Khai Chiêu để giúp anh ta giải vây, nhưng chưa kịp hành động thì Tịch Thận Trạch đã nhận lấy khăn giấy từ tay Đinh Khai Chiêu, nhàn nhạt cười cảm ơn: “Cảm ơn đàn anh Đinh.”

Giọng điệu mang theo sự xa cách vừa phải.

Trần Hâm Nguyệt và Sở Duyệt Vân bên cạnh cảm nhận được ‘tình thế kìm kẹp’.

Còn là tình thế mà Đinh Khai Chiêu bị Tịch Thận Trạch trực tiếp kẹp nát.

Đinh Khai Chiêu cũng mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, đáp lại Tịch Thận Trạch một câu: “Khách sáo rồi.”

Anh ta không cố ý, anh ta cũng không nghĩ sẽ làm những hành động vượt quá giới hạn để phá hoại cuộc hôn nhân của Phương Thư Mạn, chỉ là tình cảm này quá khó kiểm soát, vừa rồi thấy cô cần khăn giấy, trước khi não mách bảo anh ta rằng điều này không phù hợp thì cơ thể anh ta đã theo bản năng thúc đẩy hành động.

Đây không phải là ý định sáng suốt của anh ta.

Chỉ là tình cảm đã khiến anh ta trở thành một con rối trong khoảnh khắc đó.

Còn với Tịch Thận Trạch, không phải bây giờ anh mới phát hiện ra tình cảm mà Đinh Khai Chiêu dành cho Phương Thư Mạn chỉ là tình anh em. Ngay từ khi Đinh Khai Chiêu và những người khác đến không lâu, lúc Phương Thư Mạn từ bếp đi ra phòng khách, anh đã tinh ý nhận ra.

Bởi vì khi đó Đinh Khai Chiêu luôn nhìn về phía Phương Thư Mạn đang nói chuyện với Trần Hâm Nguyệt. Ánh mắt đó tuyệt đối không phải là ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái mình.

Cho dù là ánh mắt Đinh Khai Chiêu nhìn Phương Thư Mạn, hay là hành động Đinh Khai Chiêu đưa khăn giấy cho Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch đều tin rằng Đinh Khai Chiêu đều vô thức. Nhưng điều này không ngăn cản được anh ghen tuông và tuyên bố chủ quyền.

Tần Chi Giác nhìn thấy tất cả những điều này, chỉ cười cười gắp thức ăn.

Không hiểu sao mà cứ gặp chuyện có liên quan đến em dâu là cậu đàn em này lại trở nên rất trẻ con. Tất nhiên là sức tấn công cũng đột nhiên trở nên rất mạnh mẽ.

Tịch Thận Trạch lúc này hoàn toàn không giống với vị Diêm Vương mặt lạnh chỉ quan tâm đến công việc pháp y trong miệng các thực tập sinh.

Có vẻ như, tất cả những cảm xúc cuồng nhiệt của Tịch Thận Trạch đều dành cho Phương Thư Mạn.

Sau đó, mấy người trẻ tuổi trò chuyện về công việc, ngoài sự đồng cảm về những điều cấm kỵ đối với các ngành nghề của ngành pháp y và ngành tang lễ, Trần Hâm Nguyệt còn kể về trải nghiệm bị khiếu nại của cô ấy và Phương Thư Mạn.

“Có lần chúng tôi bị vợ của một người đã khuất khiếu nại là lấy trộm chiếc nhẫn trên ngón tay của chồng bà ấy, nhưng thực ra không phải chúng tôi lấy.” Trần Hâm Nguyệt cười khổ bất lực, “Sao chúng tôi có thể tùy tiện lấy đồ trên người người đã khuất được chứ. Nếu người đã khuất đeo đồ trang sức gì, chúng tôi sẽ nhắc nhở gia quyến tháo ra, nếu gia quyến không dám động vào người đã khuất thì chúng tôi sẽ lấy đồ trang sức trên người người đã khuất trước mặt họ rồi giao cho họ.”

Tần Chi Giác rất tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”

Anh ấy cười đoán: “Có lẽ là do người nhà khác lấy trước rồi chăng? Ví dụ như cha mẹ của người đàn ông đó hoặc người nào đó.”

Trần Hâm Nguyệt mở to mắt: “Là mẹ của người đã khuất lấy!”

“Kết quả là hại tôi và Mạn Mạn bị khiếu nại, điều tra một hồi lâu mới rửa sạch oan khuất. Lúc đầu mẹ của anh ấy không thừa nhận, nói bà ấy biết gì mà lấy, còn vu khống chúng tôi, nói chắc như đinh đóng cột rằng những nhân viên tham tiền như chúng tôi lấy trộm.”

“Nếu không phải vì mẹ chồng nàng dâu thực sự không hợp nhau, có hiềm khích và ghét nhau, tôi còn nghi ngờ là hai người họ hợp sức lại để lừa tôi và Mạn Mạn.”

Tần Chi Giác cười bất lực, nâng ly nói: “Nào, kính chúng ta – những kẻ cùng chung cảnh ngộ.”

Trần Hâm Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Các anh cũng bị khiếu nại sao?”

Tần Chi Giác nói: “Cũng có khiếu nại, nhưng có thể không thường xuyên như các cô, có điều chúng tôi cũng thường gặp nguy hiểm.”

“Gặp nguy hiểm?” Sở Duyệt Vân hơi khó hiểu hỏi.

Tần Chi Giác gật đầu, giải thích với họ: “Tình huống này thường xảy ra khi chúng tôi lấy tư cách là người giám định đến tòa án, nếu một hoặc cả hai bên không hài lòng với kết quả giám định thì sẽ chặn chúng tôi lại, yêu cầu chúng tôi sửa đổi kết quả, có thể trước cửa tòa án, ga tàu cao tốc, sân bay, vv. Tất nhiên có người còn chặn ngay trước cửa nhà chúng tôi, cố tình gây chuyện, nghiêm trọng hơn là còn cớ thể tấn công trực tiếp. Chúng tôi bị chặn là chuyện thường, bị đánh cũng không phải chưa từng xảy ra.”

Tần Chi Giác nhìn Phương Thư Mạn đang chăm chú lắng nghe mình nói: “Giống như lão Tịch này, tháng 11 năm ngoái có một vụ án mở phiên tòa, sau khi kết thúc, cậu ấy vừa mới…”

Tịch Thận Trạch không ngờ Tần Chi Giác lại đột nhiên chuyển chủ đề sang anh, anh lập tức lên tiếng ngăn cản: “Đàn anh.”

Giọng nói của anh không lớn, nhưng ngữ điệu rất lạnh lùng, dường như còn mang theo chút đe dọa, có lẽ là muốn Tần Chi Giác đừng nói tiếp nữa.

Lúc này Phương Thư Mạn đã hơi say, nhưng rõ ràng rất muốn biết.

Hơn nữa, lúc Tần Chi Giác vừa nói Tịch Thận Trạch bị tấn công, cô đã vô thức nhíu chặt mày.

Trần Hâm Nguyệt cũng rất tò mò, thúc giục Tần Chi Giác: “Sao vậy? Không phải vừa ra khỏi tòa án là bị tấn công chứ?”

Tần Chi Giác nhìn về phía Tịch Thận Trạch, cười rất vô tội: “Đây không phải là lời tôi nói đâu nhé, là họ tự đoán được.”

Tịch Thận Trạch: “…”

Vì đã đoán được, Tần Chi Giác bèn thêm dầu thêm giấm: “Đến mức đầu rơi máu chảy.”

Phương Thư Mạn vốn đang đau lòng cho Tịch Thận Trạch, lúc này đột nhiên trợn to mắt vì hoảng sợ.

Cô quay sang nhìn anh, sự lo lắng và sợ hãi trong đáy mắt gần như trào ra ngoài.

Tịch Thận Trạch rất bất lực nói với Tần Chi Giác: “Đàn anh, anh đủ rồi đấy, đừng dọa người ta nữa.”

Anh dừng lại một chút, giọng điệu hơi dịu lại, lại nói: “Không nghiêm trọng đến mức đó.”

Câu nói này là nhìn vào mắt Phương Thư Mạn mà nói, nhưng lại là một lời nói dối.

Bởi vì những gì Tần Chi Giác nói đều là sự thật. Lúc đó anh đúng là bị đánh đến đầu rơi máu chảy, mắt kính cũng vỡ nát.

Nhưn Tịch Thận Trạch không muốn sau này Phương Thư Mạn sẽ thường xuyên lo lắng cho anh.

Anh đang dỗ dành cô, an ủi cô.

Trần Hâm Nguyệt lên tiếng hỏi: “Nếu đã nguy hiểm như vậy, tại sao các anh vẫn muốn làm nghề này?”

Tần Chi Giác cười hỏi ngược lại: “Các cô làm nghề này chắc cũng bị phân biệt đối xử không ít, có thể cả người nhà của các cô nữa, vậy tại sao các cô vẫn làm?”

“Vẫn phải có người làm thôi.” Trần Hâm Nguyệt không chút do dự nói.

Đinh Khai Chiêu giữ im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Những người làm nghề này trong lòng ít nhiều cũng có chút đam mê, tôi làm nghề khâm liệm là vì tôi muốn cả người hai thế giới đều được an ủi.”

“Tôi cũng có suy nghĩ tương tự như đàn anh của tôi, tôi chỉ muốn giữ gìn phẩm giá cuối cùng của con người, muốn để mỗi người đã khuất được ra đi một cách đàng hoàng.” Trần Hâm Nguyệt nói xong, lại vòng vo hỏi lại, “Còn các anh thì sao?”

Cô ấy đang hỏi Tần Chi Giác và Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch giọng trầm trầm nói: “Trên đời này không phải mọi cái chết đều là tự nhiên, pháp y chỉ là một phương tiện để truyền đạt những lời mà người chết không chết tự nhiên muốn nói với người sống, cho người sống biết sự thật, trả lại sự trong sạch cho người chết.”

Tần Chi Giác cười cười, nói thêm: “Nói một cách đơn giản đó là —— bảo vệ quyền người sống, nói thay lời người chết.”

Sở Duyệt Vân nghe mà lòng dâng trào cảm xúc, cô ấy là người đầu tiên giơ ly lên: “Kính các anh, dù là nhân viên khâm liệm hay pháp y thì đều là những nghề rất ngầu và vĩ đại, phân biệt đối xử cái quái gì!”

Vì đã uống không ít nên lúc này Sở Duyệt Vân không còn dịu dàng như lúc tỉnh táo nữa, trở nên vô cùng hào sảng.

Trần Hâm Nguyệt cũng lớn tiếng hô: “Phân biệt đối xử cái quái gì!”

Phương Thư Mạn say khướt cũng hùa theo: “Phân biệt đối xử cái quái gì!”

Tịch Thận Trạch rất bất lực cụp mắt nhìn Phương Thư Mạn đã say đến không còn biết gì: “…”

Tần Chi Giác và Đinh Khai Chiêu cũng cụng ly với họ, gần như cùng lúc nói ra câu này: “Phân biệt đối xử cái quái gì!”

Lúc cụng ly Tịch Thận Trạch không nói gì, Phương Thư Mạn không vui hỏi anh: “Sao anh không nói?”

Dưới ánh mắt chăm chú của Phương Thư Mạn và những biểu cảm trêu chọc hoặc cà khịa của những người khác, Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng nói một cách thẳng thắn: “Phân biệt đối xử cái quái gì.”

Lúc này Phương Thư Mạn mới hài lòng, reo lên: “Cạn ly!”

“Vì nghề nghiệp của chúng ta!” Trần Hâm Nguyệt nói.

Tần Chi Giác cũng phụ họa: “Vì đam mê của chúng ta!”

Triệu Ngọc Minh và Vi Lộ Sinh vừa uống rượu trắng vừa nhìn đám thanh niên náo nhiệt, trên mặt nở nụ cười an ủi như đúc ra từ một khuôn.

Tối hôm đó khi giải tán, Triệu Ngọc Minh và Ngụy Lộ Sinh trước khi đi đều rút ra hai phong bao lì xì.

Triệu Ngọc Minh cười nói: “Lão Ngụy và thầy đã thỏa thuận rồi, không biết thanh niên các em thích cái gì, cho nên mỗi người sẽ tặng hai em hai bao lì xì, các em muốn mua gì thì mua nhé.”

Ngụy Lộ Sinh cũng ôn hòa nói: “Đã đăng ký kết hôn rồi thì từ này về sau sẽ là người nhà của nhau, sau này các em phải sống thật tốt, bất kể gặp phải vấn đề gì thì trước tiên cũng phải ngồi xuống nói chuyện tử tế, quá khứ khó khăn như vậy đều đã vượt qua, sau này đều là ngày tháng tốt đẹp, không có gì không vượt qua được.”

Ban đầu, Ngụy Lộ Sinh chỉ nghe Triệu Ngọc Minh nói Tịch Thận Trạch cũng là trẻ mồ côi, sau này được nhận nuôi.

Khi gọi điện cho Triệu Ngọc Minh để bàn bạc xem nên mua quà hay trực tiếp đưa phong bao lì xì cho hai đứa trẻ, Ngụy Lộ Sinh mới được Triệu Minh Ngọc cho biết thêm chuyện Tịch Thận Trạch chính là cậu bé năm đó đã sống một ngày cùng người mẹ đã mất của mình.

Còn ông ấy chính là nhân viên trang điểm cho mẹ của Tịch Thận Trạch năm đó. Hóa ra là từ hơn hai mươi năm trước, ông ấy đã có mối liên hệ với Tịch Thận Trạch.

Hai mắt Phương Thư Mạn đỏ hoe, gọi: “Thầy…”

Ngụy Lộ Sinh không đợi Phương Thư Mạn nói thêm gì nữa, xua tay nói: “Được rồi được rồi, thầy đi đây.”

Trần Hâm Nguyệt đi theo đàn anh và thầy ra ngoài, tiện thể hỏi Sở Duyệt Vân: “Sở Sở, cậu về thế nào?”

Đinh Khai Chiêu nói: “Sở Sở ngồi xe của anh đi, muộn thế này rồi, em tự về không an toàn lắm.”

Sở Duyệt Vân cười nói: “Không tiện đường chút nào đâu, đàn anh Đinh, nếu anh đưa em về thì phải đi vòng một vòng rất lớn, phiền phức lắm. Hơn nữa một tiếng trước em đã nói với bạn trai rồi, anh ấy sẽ đến đón em, hai người đừng lo lắng.”

Nghe cô ấy nói có bạn trai đến đón, mọi người mới yên tâm.

Đợi mọi người đi hết, Phương Thư Mạn mới quay lại bàn ăn, bắt đầu dọn dẹp đồ ăn.

“Đừng dọn nữa,” Tịch Thận Trạch nói: “Để lát nữa tôi dọn cho.”

Phương Thư Mạn say rượu nên phản ứng chậm nửa nhịp, vì vậy không nghe lời anh mà dừng tay ngay.

Tịch Thận Trạch gọi cô: “Phương Thư Mạn.”

Phương Thư Mạn thậm chí còn không phản ứng lại được rằng anh đang gọi cô.

Tịch Thận Trạch thấy cô vẫn không phản ứng, bèn tiến lại nắm lấy cổ tay cô, lại gọi: “Phương Thư Mạn, tôi nói lát nữa tôi dọn…”

Lời anh chưa dứt, Phương Thư Mạn đã ngẩng mặt lên, vẻ mặt vô cùng hoang mang.

Đôi mắt cô vẫn trong veo như trước, chỉ là ánh mắt nhìn anh như đã trở về thời mười bảy mười tám tuổi.

Sau đó, cô bĩu môi, rất tủi thân hỏi anh: “Sao không phải là Thư Thư?”

Tim Tịch Thận Trạch thót lên một cái.

Anh vô thức siết chặt hàm dưới, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống, trầm giọng hỏi cô: “Vậy thì em gọi tôi là gì?”

Thận Trạch?

Phương Thư Mạn không chút do dự trả lời: “Anh Thận.”

Cô không chỉ có ánh mắt giống như mười bảy mười tám tuổi, mà ngay cả suy nghĩ dường như cũng đã trở về thời mười bảy mười tám tuổi.

Anh, Thận.

Tịch Thận Trạch lập tức cứng đờ.

Bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô vô thức siết chặt, lực siết mạnh đến mức cô cảm thấy đau đớn.

Vì đau nên Phương Thư Mạn bất giác rụt tay lại, muốn rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay anh.

“Anh Thận, em…”

Từ “đau” của cô chỉ phát ra được một nửa âm tiết đã bị nụ hôn đột ngột của anh chặn họng.

Còn cả hơi thở.

“Em trốn cái gì?” Anh tạm thời lùi lại một chút, giọng khàn khàn, thở dốc hỏi cô: “Phương Thư Mạn, em còn muốn trốn đến đâu nữa?”

Không cho cô cơ hội mở miệng nói, Tịch Thận Trạch lại tiếp tục chặn môi cô.

Lần này anh càng bá đạo hơn, khí thế cũng bức người, hoàn toàn cướp đi toàn bộ hơi thở của cô.

Phương Thư Mạn bị anh ép sát từng bước, liên tục lùi về phía sau, cuối cùng đυ.ng vào tường.

Không còn đường lui, cô đành phải chịu đựng nụ hôn cuồng nhiệt của anh, nghe anh mơ hồ gọi cô: “Thư Thư…”

Giọng anh rất thấp, khàn khàn, ngữ điệu dịu dàng mà lưu luyến.

Như thể đã tập đi tập lại trong lòng hàng trăm triệu lần.

Nghe đến mức cô rất muốn khóc.

Phương Thư Mạn rung động, cô từ từ đưa tay bám vào vai anh, đồng thời hơi ngẩng mặt lên nghênh đón nụ hôn của anh, thậm chí còn chủ động đáp lại nụ hôn của anh.

Sự đáp lại của Phương Thư Mạn chính là cám dỗ chết người đối với Tịch Thận Trạch.

Cũng là lời mời cho phép anh tiến thêm một bước.