Sáng thứ Bảy.
Sau khi ăn sáng xong, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Tối nay có khách đến nhà nên chốc nữa hai người định ra ngoài mua sắm một chút.
Những thứ cần mua, Phương Thư Mạn đã ghi vào sổ tay. Bao gồm cốc giấy dùng một lần, đũa gỗ mới, bát đĩa, v.v. Ngoài ra, Phương Thư Mạn còn liệt kê một loạt các nguyên liệu để nấu ăn tối nay.
Trước khi ra ngoài, Tịch Thận Trạch vào phòng ngủ để thay quần áo. Hôm nay anh đeo chiếc đồng hồ mới mà Phương Thư Mạn tặng tối qua, còn lấy hộp nhẫn trong ngăn kéo đầu giường bên phía Phương Thư Mạn ra, đeo chiếc nhẫn nam vào ngón áp út.
Sau khi đeo nhẫn xong, Tịch Thận Trạch không cất hộp nhẫn đi mà để nguyên hộp trên tủ đầu giường, sau đó anh đi ra ngoài.
Lúc Phương Thư Mạn vào phòng ngủ để thay quần áo, cô lập tức chú ý đến hộp nhẫn trên tủ đầu giường.
Trong hộp còn thiếu một chiếc nhẫn.
Cô cũng lấy chiếc nhẫn nữ của mình trong hộp nhẫn ra, đeo vào ngón áp út bên trái.
Phương Thư Mạn mặc quần áo trang điểm xong thì đến phòng khách, Tịch Thận Trạch đang ngồi trên ghế sofa đợi cô.
Anh không chơi điện thoại để gϊếŧ thời gian, cũng không mở máy chiếu để xem video giải trí, chỉ đơn giản là ngồi trên ghế sofa đợi cô.
“Tôi xong rồi, đi thôi.” Phương Thư Mạn mỉm cười nói.
Ánh mắt của Tịch Thận Trạch từ từ rời khỏi khuôn mặt cô, nhìn xuống bàn tay trái của cô, thấy cô đeo chiếc nhẫn vàng đó.
Sau đó, anh lại chuyển tầm mắt sang bàn tay phải của cô, trống không.
Tịch Thận Trạch đứng dậy, đồng thời nhẹ giọng hỏi cô: “Sao em không đeo nhẫn kim cương?”
“Hả?” Phương Thư Mạn chầm chậm chớp mắt, “À thì…”
“À thì” mãi mà không nói ra được lý do.
Tịch Thận Trạch không nói gì nữa, tự mình quay lại phòng ngủ.
Một lát sau, anh trở ra phòng khách, trên tay cầm theo hộp nhẫn đựng nhẫn kim cương.
Tịch Thận Trạch mở hộp nhẫn ra, lấy nhẫn kim cương bên trong, sau đó cầm lấy bàn tay phải của Phương Thư Mạn rồi đeo chiếc nhẫn kim cương này vào ngón áp út bên phải của cô.
Một loạt các động tác cực kỳ trôi chảy.
“Rõ ràng là không có cơ hội đeo thường xuyên, sao không tranh thủ lúc có thể đeo thì đeo nhiều vào.” Giọng anh hơi bất lực.
Phương Thư Mạn bị lời anh chọc cười ngoan ngoãn đáp: “Tôi biết rồi.”
Đến trung tâm thương mại, Tịch Thận Trạch đưa Phương Thư Mạn đi ăn trưa trước, sau đó hai người mới bắt đầu mua sắm từng món đồ theo danh sách mà Phương Thư Mạn đã ghi trong sổ tay.
Khi mua bát đũa, Phương Thư Mạn hơi cau mày lẩm bẩm: “Tôi cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.”
Tịch Thận Trạch cũng không nhớ ra còn thiếu thứ gì, anh thấy Phương Thư Mạn ghi trong sổ tay khá đầy đủ, hình như không thiếu thứ gì cả.
“Còn phải đi mua một lúc nữa, từ từ nghĩ.” Anh ôn tồn nói.
Cho đến khi họ mua xong toàn bộ đồ đạc, xách túi mua sắm đến bãi đậu xe ở tầng hầm của trung tâm thương mại, để đồ vào cốp xe rồi mở cửa xe định lên xe về nhà, Phương Thư Mạn mới đột nhiên dừng lại trước cửa xe ghế phụ.
Cô vịn vào cánh cửa xe đang mở hé, hỏi Tịch Thận Trạch đã ngồi vào ghế lái: “Nhà mình có đủ ghế không?”
Tịch Thận Trạch hiếm khi ngẩn người.
Phương Thư Mạn lại hỏi anh: “Ngoài bốn chiếc ghế đi kèm với bàn ăn ra còn có ghế đẩu nào khác không?”
“Không còn nữa.” Anh vừa nói vừa bước xuống xe, “Để tôi đi mua cho, em lên xe đợi đi.”
Nhưng Phương Thư Mạn lại nói: “Tôi đi cùng anh.”
Hai người trở lại trung tâm thương mại, đi thẳng đến khu vực mục tiêu.
Nơi bán bàn ghế ăn có rất nhiều loại ghế đẩu, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch không hẹn mà cùng chấm chiếc ghế đẩu bọc nệm có thể xếp chồng lên nhau.
Dù sao thì chỉ thỉnh thoảng tiếp khách tại nhà mới dùng đến, mua loại ghế đẩu có thể xếp chồng lên nhau như thế này để dự phòng trong nhà sẽ tiết kiệm được diện tích.
Trên đường mua ghế đẩu trở về bãi đậu xe, Phương Thư Mạn đột nhiên bật cười.
Tịch Thận Trạch cũng không nhịn được cười khẽ.
Hai người không nói gì, nhưng dường như đều hiểu được điểm buồn cười.
Tịch Thận Trạch nói: “May mà em còn nhớ.”
Khóe miệng Phương Thư Mạn cong cong: “Tôi cứ thấy như mình quên mất thứ gì đó, nhưng trước giờ vẫn không nhớ ra là ghế trong nhà không đủ.”
Sau khi về nhà, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu trước, những thứ cần rã đông thì rã đông, những thứ cần ướp thì ướp, những thứ cần rửa sạch cắt nhỏ để dùng thì làm trước.
Vì tối nay có nhiều người, hai người dự định lúc đó sẽ nấu lẩu kèm đồ xào, thêm một món canh, chủ yếu là nhiều loại và no bụng.
Để nấu được bữa tối, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch chỉ chuẩn bị nguyên liệu thôi cũng đã mất hai tiếng. Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, Phương Thư Mạn bắt đầu dùng nồi đất nung để hầm canh xương heo với ngô.
Một nồi canh cần nấu hai tiếng, cho nên cô phải nấu trước khi khách đến, như vậy nồi canh này mới kịp giờ ăn tối để mọi người thưởng thức.
Sáu giờ tối, những vị khách được mời lần lượt đến nhà.
Những người đến đầu tiên là Ngụy Lộ Sinh, Đinh Khai Chiêu và Trần Hâm Nguyệt.
Tịch Thận Trạch là người mở cửa cho họ. Anh lịch sự chào hỏi họ, sau đó rẽ vào cửa bếp nói với Phương Thư Mạn: “Thư Thư, thầy của em đến rồi.”
Phương Thư Mạn lập tức đi ra khỏi bếp, vừa nhìn thấy họ cô đã mỉm cười.
“Thầy, đàn anh, mọi người ngồi đi ạ,” Cô nói xong thì quay sang hỏi Trần Hâm Nguyệt: “Đàn anh lái xe đưa thầy và cậu đến đây à?”
“Ừm.” Trần Hâm Nguyệt mỉm cười trả lời, sau đó chỉ vào chiếc hộp mà cô ấy và Đinh Khai Chiêu đặt ở bên cạnh ghế sofa, nói với Phương Thư Mạn: “Mình và đàn anh tặng quà cưới cho cậu và chồng cậu đấy, chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc!”
Phương Thư Mạn nghe Trần Hâm Nguyệt nói mà đỏ cả mặt, cô nhẹ nhàng nói: “Được rồi được rồi, mình nhận tấm lòng của mọi người.”
Tịch Thận Trạch tuy không nói gì, nhưng đã âm thầm rót trà cho ba người họ.
“Em mời thầy.” Tịch Thận Trạch gọi theo Phương Thư Mạn, đặt một tách trà trước mặt Ngụy Lộ Sinh.
Ngụy Lộ Sinh cười với anh: “Đừng khách sáo nữa, cũng đâu phải là người ngoài.”
Tịch Thận Trạch cũng cười nói ‘vâng’ một tiếng rồi đưa một tách khác cho Đinh Khai Chiêu, “Mời đàn anh.”
Đinh Khai Chiêu vội vàng nhận lấy cốc giấy dùng một lần, nói lời cảm ơn với Tịch Thận Trạch.
Đợi đến khi Tịch Thận Trạch đưa tách trà cuối cùng cho Trần Hâm Nguyệt, Phương Thư Mạn mới nhớ ra chuyện phải giới thiệu Tịch Thận Trạch với mọi người.
“Suýt nữa thì quên mất,” Cô nói với Tịch Thận Trạch: “Thầy và Hâm Nguyệt thì anh đã gặp rồi, còn đây là đàn anh của em, Đinh Khai Chiêu.”
Tịch Thận Trạch vừa bất lực lại buồn cười, thấp giọng đáp lại cô: “Tôi không ngốc.”
Đương nhiên anh biết người này là đàn anh của cô.
“Em ở đây với thầy và đồng nghiệp đi. Tôi vào bếp trông bếp.” Tịch Thận Trạch nói với Phương Thư Mạn xong thì quay người vào bếp.
Không lâu sau, chuông cửa lại reo.
Phương Thư Mạn ra mở cửa, người đến là thầy và đàn anh của Tịch Thận Trạch.
Mặc dù trước đó Phương Thư Mạn chưa từng gặp Triệu Ngọc Minh, nhưng cô đã nghe Tịch Thận Trạch nhắc đến người thầy này nhiều lần.
Trước khi họ chia tay, cô biết anh có một người thầy rất tốt tên là Triệu Ngọc Minh.
Phương Thư Mạn cười cong mắt chào đón họ: “Em chào thầy, chào đàn anh Tần.”
Triệu Ngọc Minh cuối cùng cũng gặp được cô gái mà học trò cưng của mình luôn nhắc đến, trông cô rất dịu dàng và đằm thắm.
Chỉ có một điều khiến Triệu Ngọc Minh bất ngờ là một cô gái trông yếu đuối như vậy lại làm nghề khâm liệm. Ông cười với Phương Thư Mạn, nhẹ nhàng nói: “Chào em.”
Tần Chi Giác càng dễ gần hơn, anh ấy cười đưa quà: “Em dâu, chúc em và lão Tịch tân hôn vui vẻ.”
Phương Thư Mạn đưa tay nhận lấy, đáp lại anh ấy: “Cảm ơn đàn anh Tần.”
“Vào trong đi ạ, vào phòng khách ngồi chơi.” Phương Thư Mạn nói.
“Lão Tịch đâu rồi?” Tần Chi Giác vừa đi vào phòng khách vừa thuận miệng hỏi Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn cười nói: “Ở trong bếp đấy ạ.”
Vừa lúc Tịch Thận Trạch nghe thấy tiếng động đi ra, Tần Chi Giác thấy vậy bèn vui vẻ nói đùa: “Hôm nay cậu là đầu bếp Tịch à? Có nấu món gì ngon không đấy?”
Tịch Thận Trạch trả lời: “Lẩu, ăn no căng bụng.”
Tần Chi Giác bật cười, chế giễu: “Lẩu không thể hiện được trình độ nấu ăn của cậu đâu, nên làm vài món khác để chúng tôi nếm thử.”
“Biết ngay anh sẽ nói thế mà.”
Tịch Thận Trạch vừa trả lời Tần Chi Giác xong thì Phương Thư Mạn đã nói với Tần Chi Giác: “Đàn anh Tần muốn ăn món gì, để bọn em chuẩn bị cho ạ.”
Tần Chi Giác chỉ nói đùa, không ngờ hai vợ chồng này lại chuẩn bị nấu ăn thật, anh ấy vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi chỉ nói đùa thôi, mọi người tập hợp lại ăn lẩu là đủ rồi, đừng làm phiền phức quá.”
“Anh nói muộn rồi,” Tịch Thận Trạch nói: “Đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“Mọi người cũng đến đông đủ rồi, chỉ có Sở Sở là chưa tới,” Phương Thư Mạn bàn bạc với Tịch Thận Trạch, “Trước tiên mình bưng nồi lẩu ‘vịt quan họ’ lên, chuẩn bị nước lẩu nấu chín trước, cả rau củ gì đó nữa, như vậy đến khi Sở Sở tới là có thể ăn ngay luôn.”
“Được.” Tịch Thận Trạch đồng ý, đi vào bếp bê nồi.
Tần Chi Giác cũng đi theo phụ bê các món ăn đã nấu xong, Trần Hâm Nguyệt và Đinh Khai Chiêu thấy vậy cũng vào bếp định phụ giúp lấy đồ.
Bếp vốn đã chật hẹp, giờ lại đông người chen chúc.
Phương Thư Mạn đang lấy bát đũa, buồn cười nói: “Ôi, không cần nhiều người như vậy đâu, hai đứa mình làm là đủ rồi.”
Trần Hâm Nguyệt nhận lấy bát đũa từ tay Phương Thư Mạn, đáp: “Vậy mình ra ngoài trước.”
Đinh Khai Chiêu và Tần Chi Giác cũng bê đồ ăn rời khỏi bếp.
Phương Thư Mạn mở nắp nồi nước dùng đã nấu xong, hỏi Tịch Thận Trạch: “Múc nước dùng luôn ở đây được không? Nếu bê qua thì hơi tốn diện tích.”
“Ừ.” Tịch Thận Trạch trả lời xong lại nói: “Đừng múc vội, cứ ăn lẩu và các món ăn trước, ăn gần xong rồi hãy múc, nếu không mỗi người thêm một bát nước dùng thì không có chỗ để.”
Hai người đang bàn bạc trong bếp về việc xử lý nước dùng thì Sở Duyệt Vân đến.
Trần Hâm Nguyệt mở cửa cho Sở Duyệt Vân.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi!” Trần Hâm Nguyệt cười nói: “Chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi đấy.”
Sở Duyệt Vân đặt món quà cưới mới mang đến cho Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch xuống, đi đến bàn ăn chào hỏi mọi người, tiện thể làm quen với Triệu Ngọc Minh và Tần Chi Giác.
Đợi Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đi ra khỏi bếp thì mọi người đã quen thân với nhau.
Tịch Thận Trạch hỏi Ngụy Lộ Sinh và Triệu Ngọc Minh: “Các thầy uống gì ạ? Nhà em còn hai chai rượu trắng, hai thầy có uống không?”
Triệu Ngọc Minh nói: “Uống chứ, thầy và lão Ngụy cũng lâu lắm rồi không gặp, lần này cũng nhờ hai đứa kết hôn nên hai anh em thầy mới có dịp tụ họp.”
Ngụy Lộ Sinh cười nói: “Cũng phải hai năm rồi nhỉ.”
Triệu Ngọc Minh gật đầu: “Hai năm rồi.”
Tịch Thận Trạch đi lấy rượu, Phương Thư Mạn cũng đứng dậy lấy ly rượu. Chỉ là cô không biết rõ ly rượu để ở đâu, tìm trong bếp một lúc cũng không thấy, bèn gọi Tịch Thận Trạch: “Anh…”
Nói xong, Phương Thư Mạn khựng lại, sau đó mới gọi Tịch Thận Trạch bằng giọng điệu nghe có vẻ tự nhiên: “Thận Trạch, anh để ly rượu ở đâu thế?”
Vừa rồi cô suýt nữa đã gọi anh là “anh Thận”.
Tịch Thận Trạch nghe cô gọi anh là “Thận Trạch”, trong lòng bỗng nhiên rung động. Anh cố kìm nén cảm xúc, cố gắng để giọng nói bình ổn, nghe không khác gì khi nói chuyện bình thường: “Ở tủ thứ ba tính từ bên trái đếm sang.”
Mặc dù đã chỉ cho cô vị trí, nhưng sau khi đặt hai chai rượu trắng lên bàn, Tịch Thận Trạch cũng nhanh chân đi vào bếp.
Phương Thư Mạn đã mở cửa tủ phía trên đầu cô, đang kiễng chân với tay vào tủ lấy ly rượu. Chỉ là ly rượu không để sát vào cạnh, cô kiễng chân cũng không với tới.
Ngay lúc này, Tịch Thận Trạch đi đến sau cô. Anh giơ tay lên, dễ dàng lấy ly rượu ra khỏi tủ. Còn Phương Thư Mạn thì gần như bị anh ôm trọn trong lòng, lúng túng hạ gót chân xuống đất.
Theo động tác của cô, lưng cô và ngực anh cũng khẽ áp vào nhau.
Cửa bếp không đóng, bàn ăn lại vừa vặn đối diện bên này, vì vậy tất cả mọi thứ đều bị Trần Hâm Nguyệt và Sở Duyệt Vân ngồi đúng vị trí đối diện cửa bếp nhìn thấy hết.
Trần Hâm Nguyệt thậm chí còn rút điện thoại ra, đồng thời nhỏ giọng nhắc nhở Đinh Khai Chiêu ngồi đối diện cô ấy dịch sang sang một bên, đừng chắn ống kính của cô ấy.
Sau đó, Trần Hâm Nguyệt đã chụp lại cảnh này.
Sở Duyệt Vân nghiêng người lại gần, cùng Trần Hâm Nguyệt xem ảnh.
Về phần mấy người đàn ông, lúc Trần Hâm Nguyệt chụp ảnh thì bọn họ đều lần lượt hướng tầm mắt về phía bếp.
Tịch Thận Trạch đang cười Phương Thư Mạn: “Bé lùn.”
Một lần nữa bị anh trêu chọc về chiều cao khiêm tốn, Phương Thư Mạn bĩu môi, khẽ hừ một tiếng.
Sau đó anh đến bồn rửa để rửa ly rượu, Phương Thư Mạn xé một tờ giấy dùng trong bếp, sau khi anh rửa xong ly rượu thì dùng giấy lau khô ly.
Đợi hai người đi ra khỏi bếp, Trần Hâm Nguyệt hỏi Phương Thư Mạn: “Mạn Mạn, nhà cậu có bia không?”
“Có,” Phương Thư Mạn đã cầm lấy nước cam, hơi ngạc nhiên hỏi cô ấy: “Cậu muốn uống bia sao?”
Trần Hâm Nguyệt cười nói: “Sao lại không uống chứ? Hôm nay đến đây để chúc mừng cậu và chồng cậu đăng ký kết hôn mà, phải uống phải uống.”
Sở Duyệt Vân cũng mỉm cười nói: “Mình cũng uống.”
Trần Hâm Nguyệt và Sở Duyệt Vân đều uống khá giỏi, Phương Thư Mạn biết điều đó. Chỉ là bình thường vì công việc nên họ không thường uống mà thôi.
Lúc cô vào bếp lấy bia cho họ, cô lại thò đầu ra hỏi: “Các cậu uống bia ướp lạnh hay bia thường?”
Trần Hâm Nguyệt trả lời cô: “Bia ướp lạnh!”
“Được.” Phương Thư Mạn mở tủ lạnh lấy bốn lon bia ra, sau đó lại cho thêm vài lon bia vào tủ lạnh để ướp lạnh.
Phương Thư Mạn vốn không định uống bia, dù sao thì tửu lượng của cô thực sự… rất kém. Nhưng Trần Hâm Nguyệt đã rót cho cô, cô cũng không nói gì làm mất hứng.
Một lát nữa chỉ cần cô uống ít một chút là được. Mà cho dù say cũng không sao, dù sao cũng đang ở nhà mình.
“Chúng ta cùng uống một ly nào?” Tần Chi Giác chủ động đề nghị, anh ấy nhìn Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn, cười nói: “Uống một ly vì đàn em và em dâu của tôi nhé, làm phiền hai người hôm nay đã chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy để chiêu đãi chúng tôi, vừa có lẩu mà vừa có đồ ăn mặn. Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, trăm năm hạnh phúc.”
Khi anh ấy nói xong, mọi người đều nâng ly rượu lên, sau đó tám người cùng cụng ly, uống cạn ly rượu đầu tiên tối nay.
Tất nhiên, Phương Thư Mạn chỉ nhấp môi một chút.
Tần Chi Giác từ trước khi ăn đã để ý thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay Tịch Thận Trạch đã thay đổi. Lúc này anh ấy cuối cùng cũng tìm được cơ hội, hỏi Tịch Thận Trạch: “Cậu đổi đồng hồ mới rồi à?”
Tịch Thận Trạch giơ cổ tay trái lên, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại giống như đang khoe khoang: “Ừ, Thư Thư tặng.”
Tần Chi Giác lắc đầu chậc chậc.
Anh ấy biết ngay mà!
Cũng trách cái miệng của anh ấy quá nhiều chuyện.
Trần Hâm Nguyệt chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Tịch Thận Trạch, lại nhìn sang tay Phương Thư Mạn, sau đó phát hiện ra chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út tay trái của Phương Thư Mạn và chiếc nhẫn trên tay Tịch Thận Trạch là cùng một kiểu, nhưng trên ngón áp út tay phải của Phương Thư Mạn còn có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh!
Cô ấy cầm lấy bàn tay phải của Phương Thư Mạn, cúi đầu nhìn kỹ chiếc nhẫn kim cương này, không khỏi kinh ngạc: “Chiếc nhẫn kim cương này sáng quá nhỉ.”
Sở Duyệt Vân cười cô ấy: “Sáng như vậy mà bây giờ cậu mới để ý.”
Trần Hâm Nguyệt nghi ngờ “à” một tiếng, quay đầu hỏi Sở Duyệt Vân: “Cậu để ý từ lâu rồi à?”
Sở Duyệt Vân cười khẽ: “Từ lúc nhìn thấy Mạn Mạn là mình đã để ý rồi.”
Trần Hâm Nguyệt chu môi, tự tìm cách chữa cháy: “Mình vốn không phải là người nhạy cảm với đồ trang sức mà.”
“Nhưng mà,” Cô ấy cong mắt ngưỡng mộ: “Chiếc nhẫn kim cương mà Mạn Mạn đeo trông rất đẹp!”
Sở Duyệt Vân gật đầu đồng tình: “Mình cũng thấy thế.”
Trần Hâm Nguyệt vừa trêu vừa khen Tịch Thận Trạch: “Người chọn nhẫn có con mắt tinh tường.”
Sở Duyệt Vân nói theo: “Người cưới Mạn Mạn cũng có con mắt tinh tường.”
Tịch Thận Trạch nghe xong thì mỉm cười, nói với hai người: “Cảm ơn lời khen ngợi của hai người.”
Sau đó, anh lại nghiêm túc nói: “Được kết hôn với Thư Thư là vinh hạnh của tôi.”
Là may mắn của anh, sau bảy năm mất cô lại tìm lại được cô.
Cô là bảo bối mà anh đã mất rồi lại tìm thấy.