"Chúng tôi biết điều kiện nhà cô không khá lắm, sẵn sàng đưa ra 4000 đồng tiền bồi thường, chỉ cần cô ký vào đơn xin thông cảm này, là có thể nhận được 4000 đồng tiền đó."
Ba Tiểu Soái thở dài: "Tuy nói đứa trẻ bị thương tổn như vậy không thể dùng tiền để cân đo, nhưng số tiền này cũng thể hiện lòng thành và sự hối lỗi của chúng tôi, các cô nhận lấy cũng sẽ cải thiện được điều kiện gia đình phải không? Ít nhất cũng có thể giúp cả nhà cô sống tốt hơn."
Hai tay Tôn Lị Lị nắm chặt tờ đơn xin thông cảm này, hai mắt đỏ hoe.
Ba Tiểu Soái nhìn phản ứng của Tôn Lị Lị, tiếp tục nói: "Nói cho cùng, thằng Tiểu Soái nhà tôi cũng chỉ là đứa trẻ, người lớn còn có lúc phạm sai lầm, huống chi là một đứa trẻ, cô xem liệu có thể cứ thế bỏ qua chuyện này không, ký vào đơn xin thông cảm, để thằng Tiểu Soái nhà tôi được thả ra khỏi trại tạm giam, hai nhà lại hòa thuận như xưa."
"4000 đồng tiền này là muốn mua đứt nỗi nhục nhã mà con tôi phải chịu sao?" Tôn Lị Lị cười nhạt châm chọc: "Ông coi nhà tôi là ăn mày à?"
"4000 đồng tiền còn chưa đủ sao? Cô và chồng cô ở thành phố làm công hai người cật lực không ăn không uống nửa năm cũng chẳng kiếm nổi 4000 khối đúng không! Chúng tôi đã rất có thành ý rồi!" Mẹ Tiểu Soái gân cổ lên, giọng điệu khá gay gắt: "Chẳng lẽ cô định ngồi mát ăn bát vàng?"
"Tôi hy vọng cô có thể hiểu, Tiểu Soái nhà tôi dù có làm sai, nhưng nó vẫn là người chưa thành niên, pháp luật sẽ không trừng phạt người chưa thành niên đâu. Nhiều lắm là giáo dục trong trại tạm giam một chút thôi, cô cứ quậy với chúng tôi như vậy thì được cái gì? Cuối cùng ngay cả 4000 đồng này cũng chẳng có." Ba Tiểu Soái lên tiếng nói: "Cô xem nếu bây giờ cô ký đơn xin thông cảm đi, cô có thể nhận được tiền, Lượng Lượng nhà cô cũng được thả ra, đôi bên đều vui vẻ, đây là đôi bên cùng có lợi mà."
Tôn Lị Lị cười lạnh một tiếng: "Đôi bên cùng có lợi ư! Mấy người coi tôi không có học vấn, coi tôi là kẻ thất học, cố tình gian lận trong đơn xin thông cảm này, mấy người tưởng tôi không biết sao?"
Nếu không phải được vị chủ phòng kia nhắc nhở, mình thật sự đã bị họ dụ dỗ ký vào bản thỏa thuận này, kết quả là con mình sẽ không được xét xử, ký đơn xin thông cảm rồi, dù có báo cảnh sát hay kháng cáo cũng chẳng ích gì! Qua đó có thể thấy, lòng dạ vợ chồng Tiểu Soái đen tối đến mức nào! Qua đó có thể thấy nhân tính hiện nay xấu xa đến nhường nào!
Trong tích tắc, hai vợ chồng liếc nhìn nhau.
Cô ta làm sao mà biết được?
Tôn Lị Lị nhìn thấy phản ứng của hai người họ càng thêm khẳng định.
May mắn có vị chủ phòng kia, nếu không phải nhờ chủ phòng, cô ấy làm sao biết được ai mới là thủ phạm hại con mình — trong thôn lại không có camera theo dõi, dù có người chứng kiến, họ cũng e ngại quyền lực của gia đình trưởng thôn nên sẽ không nói với mình.
Nếu không phải nhờ vị chủ phòng kia, cô ấy sẽ bỏ lỡ khung giờ vàng để cứu con trai mình, đến khi phát hiện ra thì chỉ còn nhìn thấy thi thể Lượng Lượng.
Nếu không phải nhờ vị chủ phòng kia, mình đã bị hai vợ chồng họ lừa gạt, ngớ ngẩn ký vào đơn xin thông cảm.
Lúc này Tôn Lị Lị vô cùng cảm kích Quý Vân Nhiễm, sau này nếu có cơ hội, chắc chắn cô sẽ báo đáp cô ấy!
Trong l*иg ngực Tôn Lị Lị bùng lên ngọn lửa giận dữ, cô ấy cười lạnh vài tiếng, giơ tay xé nát tờ đơn xin thông cảm nhục nhã này: "Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần một lẽ công bằng!"
"Con ai chẳng phải là con? Con trai tôi là đứa con tôi mang thai mười tháng, mổ bụng tám lớp mới sinh ra, sao lại bị giày xéo bị bắt nạt như vậy?" Trong mắt Tôn Lị Lị ngập tràn màu đỏ của máu, cô ấy căm hận nghiến răng, như một ác quỷ vừa thoát ra từ địa ngục: "Con trai tôi chính là mạng sống của tôi! Nhà các người đã giày xéo con tôi như vậy, hại nó thành ra nông nỗi này, tôi chắc chắn phải đòi lại công đạo! Tôi sẽ khiến những kẻ súc sinh đã làm tổn thương con tôi phải trả giá đắt!”