Chương 21
Đường Cảnh Ngọc không muốn sự giúp đỡ của Tống Thù, không phải là vì nàng trốn tránh đυ.ng chạm nam nữ, mà đơn giản là không muốn hắn chạm vào mình, sau khi bị yêu cầu nghiêm khắc không được tiếp xúc với bọn Chu Thọ.
Nhưng mới đi được vài bước, nàng liền hối hận.
Khăn tay của Tống Thù đã chuyển qua đỏ, trên cổ tay còn có vết máu chảy xuống, nàng không dám nhìn.
Đường Cảnh Ngọc trước đây đã từng bị bắt nạt, thường là tay chân bị bầm tím, thỉnh thoảng thì bị trầy xước và chảy máu, nhưng chưa bao giờ bị dao cắt, hôm nay lại chảy nhiều máu như vậy. Hơi ấm và sự nhớp nháp trên tay, cùng với cơn đau buốt trên khóe tay khiến nàng sợ hãi, sợ đến mức bật khóc, chỉ muốn nhờ ai đó giúp đỡ.
Người thân cận nhất với nàng là Chu Thọ, nhưng Chu Thọ là người như thế nào? Hắn có hiểu không?
Đường Cảnh Ngọc không dám quay đầu lại, nàng không muốn những người đó nhìn thấy nàng khóc như thế này.
"Đường Ngũ, đưa tay cho ta xem!"
Chu Thọ đuổi theo, đứng ở trước mặt nhìn tay của nàng, Đường Cảnh Ngọc đưa tay về phía hắn, nhưng không dám nhìn.
“Đau không?” Chu Thọ run tay cởi khăn tay ra, không thấy vết thương, chỉ thấy máu không ngừng chảy ra, vội vàng kéo khăn lại, lo lắng hỏi nàng: “Làm sao để cầm máu? Ngươi chảy máu rồi......"
“Ngươi ra ngoài cửa hàng gọi Tiền Tiến, chờ lang trung tới trực tiếp đưa lên phòng trên.” Tống Thù ra lệnh rồi đi tới, nắm lấy cổ tay Đường Cảnh Ngọc giơ lên, dùng sức quấn chặt lấy tay nàng, lại kêu Dương Xương đi lấy chậu nước.
Thấy hắn trấn tĩnh, Dương Xương lập tức đi ngay, Chu Thọ lo lắng nhìn Đường Cảnh Ngọc, thấy nàng chỉ cúi đầu và khóc. Hắn không biết an ủi như thế nào, đau lòng lại khổ sở mà đi phía trước chờ lang trung.
"Đi thôi, rửa vết thương trước, nếu không sâu, hẳn là không có vấn đề gì nghiêm trọng." Tống Thù liếc nhìn bộ dáng khóc lóc của tiểu cô nương, ra hiệu nàng đi theo, đồng thời thấp giọng giải thích: "Riêng về tuổi tác, ta lớn hơn ngươi gần một giáp, là bậc thúc bá của ngươi, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn giúp đỡ."
“Ta không có suy nghĩ lung tung.” Đường Cảnh Ngọc lau nước mắt, thấp giọng biện hộ, đương nhiên nàng biết Tống Thù không phải loại người tùy tiện đυ.ng tay đυ.ng chân với các cô nương, nàng cũng không tự phụ nghĩ rằng Tống Thù sẽ thích nàng.
Sợ nàng muốn đυ.ng tay, Tống Thù cố ý dời đi lực chú ý của nàng, nghiêng đầu hỏi: "Vậy tại sao không để ta dạy cho ngươi chẻ tre?"
Đường Cảnh Ngọc liếc nhìn cánh tay bị nam nhân quấn chặt, như thể tìm được chỗ dựa, thì ra hắn cũng không nghiêm khắc lắm, quay đầu lại và khịt mũi, nói bằng giọng mũi dày đặc, "Bọn Chu Thọ không cần cầm tay chỉ việc, ta sợ bị bọn họ chê cười."
“Có ý chí đề cao bản thân là một việc tốt, nhưng nếu chỉ nói suông mà hành động cẩu thả, sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi.” Tống Thù không lưu tình chút nào mà răn dạy, “Lần này là một bài học, sau này dù có làm gì đi nữa cũng không thể nghĩ một đằng làm một nẻo."
Đường Cảnh Ngọc làm sai, thành thật nghe dạy.
Tống Thù thấy nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nước mắt cũng đã ngừng rơi, cũng không nói thêm gì nữa.
Vội vàng đi vào phòng chính, Tống Thù để Đường Cảnh Ngọc chắp tay ngồi ở trên ghế, hắn đi vào phòng trong lấy ra một ít băng gạc. Vừa lúc Dương Xương bưng nước tới, Tống Thù ra hiệu cho Dương Xương đặt chậu nước bên cạnh, đặt một cái chậu rỗng trước chân Đường Cảnh Ngọc, kéo Đường Cảnh Ngọc ngồi xổm xuống, "Ta giúp ngươi rửa vết thương, ngươi tốt nhất đừng nhìn." Chảy nhiều máu như vậy, vết thương chắc phải khá lớn.
Đường Cảnh Ngọc thực sự không dám nhìn, gắt gao nhắm chặt mắt lại.
Tống Thù cầm lấy khăn tay dính máu ném vào trong chậu gỗ rỗng, Dương Xương liếc nhìn liền xoay người, nhìn cũng thấy đau rồi, Đường Ngũ nhất định rất đau.
Tống Thù từng dẫn quân ra chiến trường, đã thấy tay chân bị chặt gãy, đối với vết thương nhỏ này, vẻ mặt vẫn không thay đổi, tiếp tục lấy nước rửa cho nàng. Chỉ cảm thấy cổ tay của tiểu cô nương siết chặt thỉnh thoảng run rẩy co rút lại, nhìn lại nàng cắn môi chịu đựng, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc.
Nhiều lúc vẫn hiểu chuyện, bị thương chỉ khóc một lúc, nhưng lại không kêu đau tí nào.
“Cũng may vết thương không sâu, chỉ cần dưỡng thương tốt là được.” Hắn nhẹ giọng an ủi.
Đường Cảnh Ngọc cố gắng nhìn sang.
Thấy nam nhân dội nước vào miệng vết thương, rửa sạch vết máu vừa tràn ra, máu rơi xuống chậu bên dưới, phát ra tiếng tách tách.
Đau đớn vẫn còn nhiều, nhưng Đường Cảnh Ngọc không sợ chút nào, một câu nói đơn giản của Tống Thù đã xóa tan mọi lo lắng của nàng. Nói cũng lạ, Tống Thù không phải lang trung, nhưng nàng lại tin tưởng hắn một cách khó lý giải được.
Đường Cảnh Ngọc ngước mắt lên và lặng lẽ nhìn nam nhân với vẻ mặt nghiêm túc, nàng nghĩ đến cảnh khi còn nhỏ gặp hắn đỗ Trạng Nguyên cưỡi ngựa diễu hành trên phố, lại nghĩ đến hình dáng khoác chiến giáp tuấn tú của hắn dẫn quân chiến thắng trở về.
Có thể không tin sao? Hắn như thần thánh, văn võ song toàn, làm l*иg đèn cũng giỏi nhất thiên hạ.
Nàng thật may mắn khi được hắn chiếu cố đến phải không?
Có lẽ ngày đó hắn chỉ là có ý tốt nhắc nhở nàng phải tránh những điều cấm kỵ khi kết thân với Chu Thọ, còn không phải là hắn vô tình gặp phiền phức vì nàng tức giận hay sao?
Nhìn nam nhân cẩn thận rửa sạch vết thương cho nàng, nỗi phiền muộn đè nén mấy ngày nay của Đường Cảnh Ngọc đều biến mất.
Tống Thù không phải loại người vô cớ giận chó đánh mèo, tâm tính hắn lãnh đạm, mặc kệ nàng vui cười lấy lòng hay là cung kính có lễ, hắn vẫn luôn đối xử với nàng như vậy, không vui cũng không giận, chỉ làm chuyện nên làm.
“Đa tạ Chưởng quầy.” Đường Cảnh Ngọc cúi đầu cảm tạ, trong lòng thầm xin lỗi vì đã coi lầm quân tử thành tiểu nhân.
Tống Thù ngước mắt nhìn nàng, nàng liền nhướng mi, nhìn đi chỗ khác, làm bộ yên lặng.
Khi Tiền Tiến và Chu Thọ dẫn lang trung đến, máu của Đường Cảnh Ngọc đã ngừng chảy.
Vị lang trung già cẩn thận bôi thuốc và quấn băng gạc cho nàng: "Vết thương khó lành nhất là ở trên khóe tay, bình thường nếu không chú ý sẽ bị rách miệng, nhất định phải cẩn thận. Mấy ngày này đừng dùng tay trái làm việc, đừng để vết thương bị ướt, ngón cái và ngón trỏ đừng tách rời quá, nhớ thay băng đúng giờ.”
Đường Cảnh Ngọc ghi nhớ từng lời, còn muốn hỏi về tiền mua thuốc, Tống Thù đã mở miệng trước, bảo Tiền Tiến đến gặp phòng thu chi để tính tiền.
"Ta giúp ngươi lấy nước rửa mặt." Lang trung đi rồi, Chu Thọ đi tới trước mặt Đường Cảnh Ngọc, thấp giọng an ủi nàng, "Ngươi tay trái không thể động, từ nay về sau, ta sẽ giúp ngươi nấu cơm ăn, mặc quần áo cho ngươi, quần áo bẩn ta cũng sẽ giúp ngươi giặt. Ngươi đi tắm, ta giúp ngươi lau người…"
“Không cần!” Đường Cảnh Ngọc vội vàng ngắt lời hắn, lặng lẽ liếc mắt nhìn nam nhân vẫn ngồi ở chiếc ghế đối diện, mặt nàng vì xấu hổ mà nóng lên, “Ngươi đi bưng nước lên phòng giúp ta, còn lại ta tự lo.” Tống Thù ngàn vạn lần không được hiểu lầm, nàng không nhờ Chu Thọ giúp nàng tắm.
Chu Thọ không cam lòng, kiên trì nhìn nàng: "Vậy ngươi giặt quần áo như thế nào? Một tay tắm như thế nào? Hiện tại trời vẫn còn nóng, không tắm cũng đừng nghĩ đi ngủ."
“Câm miệng, ta nói không cần là không cần!” Nếu không phải không được cử động mạnh, nàng thật muốn xông lên bịt miệng Chu Thọ lại.
Chu Thọ tưởng nàng lười biếng, nàng đau như vậy hắn nhất định phải giúp đỡ, vì vậy cho dù bị nhìn chằm chằm, hắn cũng kiên trì nói: "Ta. . . "
“Chu Thọ,” Tống Thù đột nhiên nói, “Trong thời gian Đường Ngũ dưỡng thương, ngươi sáng tối mang nước cho hắn, ta sẽ nhờ người giặt quần áo giúp hắn, những việc khác hắn có thể tự mình làm. Được rồi, ta có lời riêng muốn dặn dò Đường Ngũ, ngươi và Dương Xương tiếp tục chẻ tre, và cẩn thận không được bị thương vô tay.”
Chu Thọ không nỡ rời đi, thấp giọng cầu xin hắn: "Hôm nay có thể không làm được không? Con muốn cùng Đường Ngũ nói chuyện, hắn chảy nhiều như vậy nhất định rất khó chịu."
Tống Thù nhìn Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc không khỏi áy náy, suy nghĩ một chút, cười thuyết phục Chu Thọ: “Ta đi ngủ một lát, ngươi không cần lo lắng cho ta, khi ta tỉnh lại qua bên kia xem mọi người làm việc."
Chu Thọ rất tốt bụng, nàng thực sự biết ơn hắn lắm, nhưng đáng tiếc Chu Thọ dù có ngu ngốc đến đâu vẫn là một thiếu niên mười lăm tuổi, mà việc hai người họ nói chuyện riêng trong phòng thực sự không thích hợp. Trước đây nàng không coi trọng chuyện này, nhưng sau khi Tống Thù nhắc nhở, nàng mới hiểu ra, khi còn là một kẻ ăn xin, nàng không có tư cách để cụ thể hóa chuyện này, bây giờ có cuộc sống mới, nàng không thể bất cẩn như trước được. Tuy không đến mức giống như một tiểu thư xuất thân từ danh gia vọng tộc, ngay cả việc nói chuyện với người ngoài cũng không thể, nhưng ở chung một mình trong phòng thì hơn hết là thôi đi.
“Vậy ta chờ ngươi ngủ.” Chu Thọ cúi đầu nhìn đất.
Tống Thù cau mày: "Đường Ngũ chỉ là bị thương nhẹ, lo lắng cái gì? Muốn lười biếng sao?"
"Không..." Chu Thọ lập tức ngẩng đầu giải thích, "Con không phải muốn lười biếng."
“Vậy lập tức đi làm.” Tống Thù lạnh mặt nói.
Dương Xương vội vàng chạy tới kéo Chu Thọ, Chu Thọ quay lại nhìn Đường Cảnh Ngọc với ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
Đường Cảnh Ngọc lo lắng rằng Chu Thọ lo nghĩ cho nàng mà bị phân tâm, vì vậy nàng không thể không nhắc nhở hắn: " Chuyên tâm làm việc, đừng bị thương tay giống ta, ta vẫn đang chờ ngươi giúp ta mang nước đến đó!"
Nhưng Chu Thọ đã bị Dương Xương kéo đi.
Nghe Dương Xương nhỏ giọng khiển trách Chu Thọ bên ngoài, Đường Cảnh Ngọc không khỏi cười ha ha, một hồi lâu mới nhớ tới bên cạnh mình còn có một người. Đường Cảnh Ngọc vội vàng đứng lên, thăm dò hỏi: "Chưởng quầy có gì phân phó?"
Máu trong phòng còn chưa kịp lau sạch, Tống Thù đứng dậy đi ra ngoài, Đường Cảnh Ngọc đi theo sau, cúi đầu lắng nghe.
"Lần này ngươi vì công việc mà bị thương, ta trả tiền thuốc, trước khi khỏi bệnh, có thể cùng chúng ta ăn trong phòng một ngày ba bữa, ban ngày ngươi có thể tự mình đọc sách, hoặc là qua bên kia đi xem họ làm việc, ngươi tự quyết định. Ta sẽ sắp xếp người khác dọn dẹp Hạc Trúc Đường, để ngươi có thể yên tâm dưỡng thương.”
Đường Cảnh Ngọc vô cùng xấu hổ, thành thật nhận lỗi:"Chưởng quầy, là do ta bất cẩn gây ra vết thương, ta sẽ trả tiền thuốc. Đa tạ sự tốt bụng của Chưởng quầy đã quan tâm đến việc ăn uống và giặt giũ. Khi nào ta bình phục, ta sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ. Còn việc chẻ tre nữa, Chưởng quầy đừng lo, qua bài học này, ta nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa.”
“Còn muốn học chẻ tre sao?” Tống Thù ngoài ý muốn hỏi, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ lợi dụng vết thương để trốn học.
Đường Cảnh Ngọc gật đầu: "Nếu Chưởng quầy yêu cầu ta học, thì nhất định đó là thứ phải học. Đường Ngũ không ngại gian khổ."
Tống Thù nhìn nàng, không xác định là nàng giả vờ ngoan ngoãn hay thật lòng muốn học hỏi, thật ra hắn cũng không dám để nàng làm nữa, dứt khoát cho nàng thời gian suy nghĩ: “Không vội, chờ ngươi lành vết thương chúng ta lại nói tiếp, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta đi gặp bọn Chu Thọ." Hắn nói xong đi xuống bậc thang.
"Chưởng quầy..." Đường Cảnh Ngọc không nhịn được gọi hắn dừng lại.
Tống Thù dừng một chút, quay đầu lại, trên mặt lộ ra nghi hoặc.
Nghĩ đến những lời nàng đã nói với Tống Thù ngày đó, Đường Cảnh Ngọc rất xấu hổ, nhưng nàng vẫn chậm rãi nói: “Chưởng quầy, lần trước ngài nhắc nhở ta nam nữ khác biệt, ta, ta nghĩ kỹ rồi, thực ra là lời nói và hành động của ta không ổn. Chắc chắn, về sau ta sẽ chú ý hơn."
Sau khi đến đây làm việc, nàng đã nhận sai với Tống Thù mấy lần, nhưng đều là nói suông, mấy năm nay đây là lần đầu tiên nàng chân thành nhận lỗi, Đường Cảnh Ngọc không quen, nói xong liền đỏ mặt .
Nàng ngoan ngoan như vậy, Tống Thù không quen nên trầm mặc một lát mới nói: “Thật ra hôm đó ta chỉ là nhắc nhở ngươi, ta biết ngươi làm việc có chừng mực, hơn nữa không phải người tùy tiện." Mấy ngày nay hắn cũng ngẫm lại, dù sao nàng cũng là một tiểu cô nương, hắn trực tiếp nói ra, khó trách nàng lại thẹn quá hóa giận.
Đường Cảnh Ngọc khϊếp sợ, ngước mắt lên đúng lúc nhìn vào đôi mắt đen điềm tĩnh của nam nhân.
Đôi mắt hoa đào vừa khóc của nàng đã ngấn nước, trong đó nhất thời hiện lên sự kinh ngạc cùng vui sướиɠ, nghĩ đến vừa rồi nàng xin lỗi, Tống Thù có chút không được tự nhiên, dẫn đầu quay đi: “Ta đi đây, cẩn thận đừng đυ.ng vào tay."
Đường Cảnh Ngọc ngây người đứng trên bậc thang, nhìn nam nhân nhanh chóng rời đi.
Đó có phải là một lời xin lỗi?
Tống Thù vậy mà xin lỗi nàng?
Đường Cảnh Ngọc chậm rãi nâng tay trái lên, không biết vì sao, Tống Thù lại cầm cổ tay của nàng giúp nàng rửa, nghĩ nghĩ lại đột nhiên cảm thấy tay không đau lắm, liền nhếch miệng cười một tiếng.
Nếu nàng biết Tống Thù căn bản không chán ghét nàng, vì sao lại tự mình đi mua đồ ăn như vậy?
Thật ngu ngốc lại tiêu quá nhiều tiền vào gạo và mì.
Đường Cảnh Ngọc có tâm trạng tốt giống như bầu trời quang đãng sau cơn mưa.