Cậu ta vung vẩy nắm tay nhỏ của mình.
Hoắc An chỉ sau lưng Từ Nhất Chu.
"Cậu quay đầu lại xem là biết."
Vừa dứt lời, một bóng đen to lớn che trời lấp đất ập đến.
Từ Nhất Chu còn đang cười nhạo sự nhát gan của Hoắc An, ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Hàm răng trắng toát, thân hình tròn vo.
Giống hệt con chuột hamster cậu ta từng nuôi trước đây, nhưng kích thước thì khác nhau một trời một vực!
Quá lớn!
Cuối cùng cậu ta cũng biết tại sao Hoắc An lại sợ chuột hamster.
Một con chuột hamster khổng lồ, ai nhìn thấy mà không sợ?
Thân hình to lớn như một ngọn núi nhỏ, lúc này con chuột hamster đó đang trợn tròn đôi mắt nhỏ, tò mò nhìn cậu ta.
Từ Nhất Chu run rẩy đưa ngón trỏ ra.
"Đội... đội trưởng, đây chính là thú cưng giúp Hoắc An huấn luyện sao?!"
Tiêu Hòa đang vuốt ve cái đầu to của con chuột hamster, giống như đang vuốt ve một con chó khổng lồ.
"Ừm, rất đáng yêu đúng không?"
Từ Nhất Chu cười gượng.
Thảo nào Hoắc An có thể thắng.
Đây không phải là giúp đỡ, mà là đòi mạng online đúng không?
Tiêu Hòa cười cười, giơ tay thổi còi.
"Được rồi, huấn luyện đặc biệt bắt đầu!"
Một tiếng ra lệnh, con chuột hamster lập tức lao tới.
Hoắc An và Từ Nhất Chu cắm đầu chạy!
Từ Nhất Chu mới bắt đầu huấn luyện, tốc độ rõ ràng không bằng Hoắc An, đã có mấy lần suýt bị đuổi kịp.
Nhưng mỗi lần cảm thấy mình sắp bị nó cho một cái tát, con chuột hamster phía sau lại đột nhiên giảm tốc độ. Ngược lại, nếu cậu ta muốn lười biếng, nó lại tăng tốc, bày ra tư thế hung dữ.
Ngoài chạy trong rừng, thỉnh thoảng nó còn cố ý ép bọn họ trèo cây, nhảy xa, bơi lội, đạp xe...
Từ Nhất Chu kinh ngạc phát hiện, con chuột hamster này vậy mà thực sự đang giúp bọn họ huấn luyện!
Nhưng dù là vậy, cậu ta vẫn không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi và căng thẳng trong lòng.
Huấn luyện một trận xong, Từ Nhất Chu cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương, suýt chút nữa thì ở trong khu rừng này mà từ giã cõi đời.
Từ Nhất Chu không khỏi kính nể Hoắc An bên cạnh.
Đợi lấy lại tinh thần, cậu ta không nói hai lời lập tức ôm chặt lấy đùi Tiêu Hòa.
"Đội trưởng, em hối hận rồi! Em đột nhiên thấy diễn xuất của em cũng không tệ lắm, thật ra không cần huấn luyện."
Tiêu Hòa cau mày nhìn cậu ta.
"Đừng tự lừa mình dối người nữa, diễn xuất như cậu sau này căn bản không nhận được phim, vậy thì làm sao tồn tại trong giới giải trí?"
Từ Nhất Chu mặt mày khổ sở, ngay cả ước mơ cũng tạm thời vứt ra sau đầu, buột miệng nói: "Không thể đóng phim vậy thì em có thể đi hát! Em cũng có thể phát hành một bài hát giống như Hoắc An trước đây."
Tiêu Hòa lắc đầu.
"Kỹ sư âm thanh có đắc tội gì với cậu không? Người ta vất vả lắm mới nuôi được tóc dài, cậu nỡ lòng nào?"
Nói chuyện còn không trôi chảy, vậy mà còn muốn đi hát?
Hoắc An đứng bên cạnh:?
"Đội trưởng... Em còn ở đây mà."
Em đâu có đắc tội với chị!
Kế hoạch của Từ Nhất Chu bị Tiêu Hòa bóp chết ngay từ trong trứng nước, tiếp tục bị bắt huấn luyện.
Chỉ là từ ngày hôm sau, Hoắc An đã quay trở lại đoàn phim.
Trước khi đi còn kéo Từ Nhất Chu sang một bên, nhỏ giọng nói: "Cậu biết tại sao diễn xuất của tôi tiến bộ vượt bậc, đạo diễn và biên kịch đều khen tôi không?"
Từ Nhất Chu lắc đầu.
Hoắc An: "Lúc ở đoàn phim, tôi một tuần huấn luyện đặc biệt một lần, nhưng nếu đóng máy trở về thì mỗi ngày huấn luyện một lần. Từ khi phát hiện ra điểm này, tôi đã coi đoàn phim như nhà mình rồi."