Chỉ là không ngờ đối phương thân hình gầy gò, yếu ớt, vai không thể khiêng, tay không thể xách, làn da trắng nõn, trông còn yếu hơn cả cậu ta lúc trước, vậy mà lại đến huấn luyện đặc biệt?
Hoắc An vội kéo cậu ta sang một bên, giọng điệu rất căng thẳng.
"Sao Tiêu Hòa lại đưa cả cậu đến đây? Thể trạng này của cậu mà đến huấn luyện thì quá tàn nhẫn rồi?"
Từ Nhất Chu ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào trả lời: "Tôi tự nguyện đăng ký đến!"
Hoắc An lập tức trợn tròn mắt, nhìn cậu ta như nhìn một kẻ điên.
"Cậu điên rồi sao? Cậu biết huấn luyện ở đây mệt mỏi thế nào không?"
Từ Nhất Chu không để ý.
"Chắc cũng giống huấn luyện quân sự thôi? Lúc tôi học đại học, huấn luyện quân sự còn được chọn làm chiến sĩ thi đua đó!"
"Cậu không biết Tiêu Hòa lợi hại thế nào đâu, tôi sợ cậu chết yểu mất..."
Hoắc An thật lòng khuyên nhủ.
Lúc này, Tiêu Hòa đi tới.
"Hôm nay Từ Nhất Chu sẽ tham gia cùng chúng ta, nhiệm vụ huấn luyện sẽ giảm bớt, ngày mai bắt đầu tăng dần."
Từ Nhất Chu vội gật đầu, trong nụ cười có chút ngây thơ chưa trải sự đời.
"Chị Hòa, chị tốt với em quá!"
Hoắc An ở bên cạnh kéo cậu ta lại: "Đến đây rồi thì không được gọi Tiêu Hòa là chị nữa, phải gọi là đội trưởng."
"Tại sao?"
Từ Nhất Chu không hiểu.
Hoắc An vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lát nữa cậu sẽ biết thôi."
Vì Từ Nhất Chu là lần đầu tiên tham gia, Tiêu Hòa đã điều chỉnh cường độ huấn luyện về mức của Hoắc An khi mới bắt đầu.
Nhưng dù vậy, sau nửa giờ huấn luyện, Từ Nhất Chu cũng mệt đến thở không ra hơi.
So với cậu ta, Hoắc An rõ ràng đã thành thạo hơn rất nhiều.
Huấn luyện thế này đối với cậu ta hiện tại chẳng khác gì chuyện nhỏ, Từ Nhất Chu đã mệt lả còn cậu ta vẫn trưng ra vẻ mặt thoải mái.
"Không hổ danh có thể nhận được vai quân nhân, hóa ra thể lực của cậu tốt như vậy!"
"Lúc đầu tôi còn kém hơn cậu, đợi một thời gian nữa cậu sẽ có thể trở nên giống tôi."
Từ Nhất Chu lại có chút lo lắng.
Bởi vì thể trạng gầy yếu, thực ra cậu ta cũng không giỏi thể thao.
"Tôi sợ tôi không kiên trì được."
Hoắc An: "Không cần lo lắng, đợi đến phần tiếp theo cậu sẽ bùng nổ ham muốn sinh tồn, vượt ngoài sức tưởng tượng của bản tthana."
Cậu ta nói rất thần kỳ, Từ Nhất Chu lại nghe mà đầy vẻ nghi hoặc, chỉ thấy lúc Hoắc An nói lời này, trong biểu cảm có pha trộn quá nhiều thứ phức tạp.
Còn chưa kịp để cậu ta cảm nhận kỹ, Tiêu Hòa đã đi tới.
"Chúng ta tạm dừng nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị bắt đầu giai đoạn tiếp theo rồi."
Từ Nhất Chu lau mồ hôi trên trán, hào hứng hỏi: "Giai đoạn tiếp theo là gì ạ?"
Hoắc An bên cạnh cậu ta lúc này đã nghiêm chỉnh ngồi thẳng, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, quay đầu lại vô cùng nghiêm túc nhìn Từ Nhất Chu.
"Cậu, sợ chuột hamster không?"
Từ Nhất Chu trước tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại.
"À cái này tôi biết, tôi đã xem phỏng vấn của cậu rồi, cậu nói chị Tiêu Hòa nuôi một con chuột hamster, còn để nó ở bên cạnh lúc cậu huấn luyện, giúp cậu cố gắng nữa!"
Nghe thấy lời miêu tả này, Hoắc An há miệng muốn nói lại thôi.
Hoắc An: "Cậu không hiểu đâu, con chuột hamster của đội trưởng rất lớn! Đặc biệt lớn! Lớn hơn cả cậu tưởng tượng!"
Từ Nhất Chu ha ha cười một tiếng.
"Không thể nào? Một người đàn ông to lớn như cậu vậy mà lại sợ chuột hamster thật sao? Nó có thể lớn đến mức nào chứ? Có lớn bằng nắm tay không?"