Lỗ Lệ lần này đã bình tĩnh lại. Lòng tham của bọn bắt cóc là một cái hố sâu không đáy. Ông ta quyết định không làm theo yêu cầu của chúng mà gọi cảnh sát.
“Nói vậy là tổng cộng có hai đứa trẻ bị bắt cóc. Thế sao khi báo án các người chỉ nhắc đến một?” Tô Cô hỏi Lỗ Lệ.
“Đã như thế này, ai còn quản được con của người khác? Hơn nữa, đứa nhỏ nhà nghèo thấp hèn, sao có thể so sánh được với Đào Đào?” Lỗ Lệ tức giận nói.
“Ấy, ý của anh ấy không phải vậy. Người ta luôn phải ưu tiên con cái mình trước. Anh ấy chỉ không biết lựa lời nói mà thôi.” Chu Minh Phượng cố gắng dàn xếp.
Nghê Hồng, ngồi yên trong góc đã lâu, nghe đến đây liền bật khóc: “Hức... người nghèo không phải người ư, lẽ nào tôi muốn nghèo sao?”
Lỗ Lệ mắng: “Cô khóc cái gì? Chúng tôi đối xử với cô chưa đủ tốt à? Bao ăn bao ở, trong biệt thự còn có phòng cho Tiểu Cảnh. Lần đầu giao tiền chuộc, tất cả hai tỷ đều do chúng tôi bỏ ra!”
“Ai nói? Tôi cũng bỏ bảy mươi triệu vào...” Nghê Hồng ấm ức nói.
“Bảy mươi triệu của cô là cái đinh gì chứ!” Lỗ Lệ trợn mắt.
“Chú ý, đây là đồn cảnh sát!” Cảnh sát Liêu uy nghiêm trấn áp, quay đầu nói với Tô Cô: “Cô muốn hỏi gì thì hỏi tiếp đi.”
“Nghê Hồng, hôm đó trước khi ra ngoài tâm trạng Đào Đào thế nào? Cô bảo Tiểu Cảnh dẫn thằng bé đi chơi, nó không phản đối sao?” Tô Cô hỏi.
“Hôm đó cậu bé rất vui. Bởi vì đứa nhỏ này bị viêm mũi và hắt hơi liên tục, nên tôi còn dặn dò Tiểu Cảnh đưa nó đến chỗ có nhiều cây xanh.”
“Tiểu Cảnh thường đưa Đào Đào đi chơi sao? Chị Hồng, tôi trả tiền cho chị để chị tự tay chăm sóc cho Đào Đào. Tiểu Cảnh cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể bảo đảm an toàn à?” Chu Minh Phượng cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, lịch sự hỏi.
Nghê Hồng rụt rè giải thích: “Trước đây đều không sao, khắp nơi trong Thanh Anh Hoa Viên đều có bảo vệ, tôi đã dặn đi dặn lại không được rời khỏi tiểu khu, tôi nghĩ nếu hai đứa không rời khỏi tiểu khu thì sẽ không có vấn đề gì. Ai ngờ...”
“Cô không ngờ cái gì? Cô cho rằng con trai tôi xảy ra chuyện thì cô có thể không liên quan sao? Tôi có tán gia bại sản, cũng phải tống cô vào tù!” Lỗ Lệ cầm gạt tàn trên bàn, muốn đánh lên đầu Nghê Hồng, nhưng bị Cảnh sát Liêu giữ chặt.
“Nhưng thực sự không thể trách tôi được, mỗi ngày phải làm nhiều việc như vậy, biệt thự có bốn tầng, chỉ lau cầu thang thôi cũng khiến tôi kiệt sức rồi, không có thời gian để đi theo Đào Đào...” Nghê Hồng ôm mặt khóc nức nở.
Tô Cô xem những bức ảnh chụp khu vực xảy ra vụ án, hỏi Cảnh sát Liêu: “Đây là khu biệt thự nhà giàu, đều có camera an ninh, phải không?”
“Đúng vậy, có thể nói ba bước một camera, sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi kiểm tra camera giám sát thì thấy hai đứa trẻ rời khỏi tiểu khu, đi dọc theo đại lộ Tân Giang rồi rẽ vào đường Tứ Quý, đường đó không có camera an ninh, tung tích của mấy đứa nhỏ gián đoạn ở đây.”
Hiện tại thật sự có rất ít manh mối, Tô Cô cầm ảnh của Đào Đào lên, đột nhiên nói: “Người ta nói máu mủ tương thông cũng có một phần đạo lý, người có quan hệ huyết thống đôi khi có thể cảm nhận được đối phương.”
“Đừng thần bí như vậy, cô muốn nói cái gì?” Lỗ Lệ muốn chửi tục, nhưng Chu Minh Phượng bịt miệng ông ta lại.
“Tôi biết có một loại chú kết hợp, cho phép cảm nhận được tình cảnh trước mắt của đối tượng, từ đó suy ra nơi ẩn náu của người đó. Kiểu chú này cần máu hoặc nước mắt của người thân.” Tô cô đưa tay ra trước mặt Lỗ Lệ.
“Có thể cho tôi một giọt nước mắt được không?”
Lỗ Lệ trực tiếp nổi khùng: “Mỗi phút ông đây có thể kiếm được chục triệu, cô muốn tôi khóc ở đây cho cô xem à? Không có cửa! Rốt cuộc cô có năng lực hay không? Hỏi lung tung này kia kéo dài thời gian, không làm được thì cút!”