"Không cần qua đêm." Giang Diệc đơn giản không còn cách nào khác ngoài nói, "Đi đây."
Dương Hựu Nhiên: "Anh không sợ Jimmy sẽ quay lại sao?"
Giang Diệc lập tức cau mày nói: "Cậu kêu hắn trở về, cậu lại muốn làm gì?"
"Không, không, em đùa anh đấy, hahaha. Làm sao em có thể để anh ấy quay lại được? Anh ấy đã về nhà rồi."
Dương Hựu Nhiên ngừng trêu chọc anh, mở cửa cho anh, sợ làm phiền hàng xóm nên nhỏ giọng nói: "Nhưng em thực sự không thích mẫu người của Jimmy, tiến sĩ Giang không có chút tự tin nào sao?"
Giang Diệc cảm thấy lời nói của cậu thật kỳ lạ. "Ý cậu là tự tin như thế nào?"
“Về mọi phương diện.” Dương Hựu Nhiên nói: “Em thích con trai sạch sẽ và không có hình xăm.”
Giang Diệc nhướng mi lên và nhìn cậu.
Dương Hựu Nhiên tiếp tục nói: "Sạch sẽ, có đôi tay và khuôn mặt đẹp trai, dáng người tốt, đầu óc thông minh và nấu ăn ngon." Khi nói, cậu nhìn chằm chằm vào Giang Diệc với nụ cười trong mắt, và gần như nói tên của anh ra, nói: "Rõ ràng là Jimmy không đáp ứng được tiêu chuẩn tối thiểu của em."
Vẻ mặt của Giang Diệc gần như không thể chịu đựng được, anh quay đầu lại và không trả lời. Anh bối rối trước những lời gần như thú nhận của Dương Hựu Nhiên, vì vậy anh quay lại và nhìn cậu một cách nghiêm túc.
Dương Hựu Nhiên vẫn chăm chú nhìn vào anh.
Quả táo Adam của Giang Diệc hơi chuyển động.
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Anh trực tiếp rời đi.
Dương Hựu Nhiên vẫn chưa ý thức được cái gì, "Em tiễn anh, chờ em thay quần áo."
Cậu mặc áo khoác và đuổi theo ra ngoài.
Dương Hựu Nhiên không đuổi kịp anh, phàn nàn sao anh rời đi quá nhanh, Dương Hựu Nhiên đành phải quay về phòng, đi tới sân thượng hướng ra đường, nhìn Giang Diệc lên xe, tựa vào lan can vẫy tay thật mạnh với anh, miệng nói “Tạm biệt”.
Giang Diệc ngồi trong xe, nhìn qua cửa sổ xe nhìn chàng trai tràn đầy sức sống đang đứng trên tầng ba, nhịp tim lên xuống, vội vàng quay mặt đi rồi lái xe đi.
Chỉ mất mười phút lái xe trở lại tòa nhà ký túc xá và một phút rưỡi đi bộ từ bãi đậu xe đến tòa nhà. Đây là hai ngày lạnh nhất ở Boston trong suốt mùa đông, với nhiệt độ giảm xuống dưới vài độ.
Quần áo của Giang Diệc mới khô một nửa, gió mùa đông càng khiến anh lạnh hơn.
Dương Hựu Nhiên gửi tin nhắn cho anh, bảo anh về nhà tắm ngay.
Dương Hựu Nhiên cũng nói: "Uống thêm một viên thuốc cảm để phòng ngừa, em đi ngủ, ngày mai em có tiết học sớm."
Giang Diệc không trả lời cậu, cất điện thoại rồi đi vào phòng tắm.
Phòng tắm của anh không lớn bằng một nửa phòng tắm của Dương Hựu Nhiên, buồng tắm hẹp và vuông vắn, vừa đủ cho thân hình anh.
Sữa tắm của anh là sản phẩm giảm giá mua ở siêu thị, tràn ngập hương thơm tươi mát của đại dương và bạc hà, nước nóng tắm thư giãn như vậy lại khiến Giang Diệc cảm thấy khó chịu.
Dương Hựu Nhiên tựa hồ đang tỏ tình, nhưng cậu cũng không nói rõ ràng, nếu như Giang Diệc vạch trần mà từ chối, quan hệ sẽ tan vỡ.
Giang Diệc vẫn còn trẻ khi vào đại học. Dù là một cậu bé mười bốn, mười lăm tuổi đẹp trai hay tài năng đến đâu, xung quanh cậu đều là những anh chị em lớn tuổi hơn nên không có tình yêu nảy nở trong những năm tháng đó.
Khoảng mười bảy tuổi, số người trò chuyện và thích anh bắt đầu tăng lên, người ta liên tục giới thiệu con gái cho anh. Nhưng Giang Diệc vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ với tình cảm cá nhân.
Các đàn anh ở viện nghiên cứu đã nói đùa với anh rằng: "Giang Diệc, anh không muốn dành cả đời mình cho một phương tiện văn hóa đấy chứ?"
Giang Diệc không bao giờ do dự khi phải giải quyết những mối quan hệ xa lạ giữa nam và nữ và từ chối thẳng thừng.
Nếu là người quen, Giang Diệc sẽ xử lý khéo léo hơn sau khi tỏ rõ với người thích anh, sẽ trực tiếp xin lỗi và không có ý định yêu đương. Thay vì nói rõ ràng rằng anh chỉ quan tâm đến việc theo đuổi, phương pháp thông thường của anh là mất liên lạc và không trả lời những tin nhắn khác ngoài công việc. Nếu có hỏi thì chỉ nói anh đang bận.
Chỉ mất khoảng bảy ngày để việc theo đuổi này tự động biến mất.
Mối quan hệ giữa các cá nhân của Giang Diệc rất đơn giản và sạch sẽ, giống như một bảng câu hỏi A4 có trật tự. Anh không thích làm phức tạp các tương tác xã hội.
Giang Diệc ở trong phòng tắm suy nghĩ khoảng ba mươi phút, lúc một giờ sáng, Giang Diệc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra khỏi phòng tắm, lau nước trong phòng cũng không có nhìn điện thoại nên anh không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, kể cả Dương Hựu Nhiên.
Sáng sớm hôm sau, Dương Hựu Nhiên tìm đến máy sao lưu, đăng nhập WeChat, gửi cho anh một tin nhắn: "Chào buổi sáng, uống thuốc chưa? Có bị cảm không?"
Giang Diệp không trả lời.
Dương Hựu Nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Giang Diệc thường thức dậy lúc sáu giờ sáng.
Hôm nay là tám giờ.
Chẳng phải là anh đã ghen tị và chiến tranh lạnh với mình cả đêm sao?
Anh quá nhỏ mọn, cao 1,9 mét và trái tim anh lại nhỏ hơn kim tiêm
Ha, Dương Hựu Nhiên chỉ muốn xem anh còn ghen được bao lâu.
Dương Hựu Nhiên gõ gõ: "Anh dậy chưa? Anh trai em không để ý tới em, em buồn lắm. Vậy em tự mình đến lớp đây."
Dương Hựu Nhiên buồn phiền gửi một cái biểu tượng cảm xúc, đeo cặp sách, bước nhanh xuống lầu, đi bộ đến trường.
Là thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có, Dương Hựu Nhiên sống cách trường học mười phút đi bộ.
Lớp học này là lĩnh vực kỹ thuật số, và giáo sư là một người khác mà Dương Hựu Nhiên chưa từng gặp, tên là John.
Một nửa lớp học là người Ấn Độ, với một số học sinh người Trung Quốc và người da trắng bản xứ.
Mấy người bạn cùng lớp đi tới chào hỏi cậu: "Roy, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Chín giờ sáng, Dương Hựu Nhiên lấy máy tính ra, bắt đầu nghe giảng, ghi chép, ghi âm và học tập.
Buổi trưa, Dương Hựu Nhiên lấy điện thoại di động ra, thấy Giang Diệc vẫn không để ý đến mình.
Ngay cả những người bạn cùng lớp mà cậu có mối quan hệ bình thường cũng biết cách chào buổi sáng, nhưng anh lại không biết.