“Cho nên Khả Hân, mình bây giờ chưa có công việc, lại nghèo như vậy, cũng không biết khi nào ba mẹ nuôi mới nguôi giận. Cậu hãy giúp mình với Khả Hân.”
Môi Kiều Khả Hân co giật: “Ừm… Nhan Nhan, cậu cũng biết mình ở trong nhà không có tiếng nói gì mà, mình làm sao giúp cậu được.”
“Cậu yên tâm! Chúng mình là chị em tốt, mình sẽ không làm cậu khó xử đâu, chỉ là những thứ trước đây cho cậu mượn, chắc cậu phải trả lại cho mình rồi. Cậu xem, mình đã in rõ giao dịch chuyển khoản ra đây. Hôm nay mình mượn của cậu 5 vạn để mua túi sẽ trừ hết vào nợ.
Mấy năm qua cậu vay mình tổng cộng 60 vạn, trừ đi 5 vạn hôm nay là còn 55 vạn. Mình hiện giờ chỉ có thể nhờ mỗi cậu thôi. Sắp đến Tết Trung Thu rồi, mình muốn nhân cơ hội này mua quà cho ba mẹ để lấy lòng họ nữa.”
“...” Kiều Khả Hân bị cô làm cho á khẩu không nói lên lời.
Cô ta còn chưa biết nên ứng phó như nào thì Ôn Nhan đã nhét tờ giấy kia vào tay cô ta.
“Khả Hân, hay bây giờ cậu chuyển cho mình luôn đi, lát mình định sẽ mua một chiếc lắc tay kim cương cho mẹ mình. Cậu nhanh nhanh một chút, mình đợi cậu.”
Ôn Nhan nhìn Kiều Khả Hân với vẻ mặt vô hại, cô ta nhất thời không biết phải làm gì mới tốt.
Ôn Nhan thật sự muốn lấy lại số tiền mình đã vay lúc trước? Qua lâu như vậy rồi, cô ta tưởng cô đã sớm quên đi.
Mỗi lần mượn cũng chỉ có 1, 2 vạn thôi, sao đã tích tới tận 60 vạn rồi.
Kiều Khả Hân không thể tin được nhìn vào tờ giấy Ôn Nhan nhét cho mình, yên lặng mở App ngân hàng ra để kiểm tra đối chiếu lại.
Ôn Nhan nhân cơ hội lại nắm lấy tay cô ta: “Khả Hân, cậu đúng là chị em tốt của mình, nói chuyển liền chuyển luôn. Chờ sau khi mình làm lành với người nhà, mình chắc chắn sẽ cảm ơn cậu thật tốt. Có số tiền này, mình có thể mua quà cho ba mẹ rồi.”
Lời này quả thực đã đánh vào lòng Kiều Khả Hân, cô ta về sau vẫn muốn lợi dụng bòn rút lợi ích từ Ôn Nhan, số tiền này không muốn vẫn phải bỏ ra.
Chuyển tiền xong, Kiều Khả Hân cảm thấy cả người như chết đi, phảng phất như linh hồn bị đào rỗng.
“Nhan Nhan, mình đi toilet chút.”
“Ừ, cậu đi đi, chờ cậu quay lại thì đồ ăn cũng lên đủ rồi.”
Kiều Khả Hân gượng cười, sau đó đẩy ghế rồi xoay người rời đi.
Chờ cô ta đi xa, Ôn Nhan cất điện thoại đi, hừ lạnh nói: “Đồ tiểu nhân này, tưởng ăn không của bà là dễ à, cho rằng tôi dễ bắt nạt lắm chắc.”
Thẩm Cảnh Tu đang uống nước, nghe được những lời này suýt nữa phun hết nước ra ngoài.
Người Thẩm gia đều biết Ôn Nhan có một người bạn chẳng ra gì, Tô Dạng cũng từng nhắc với cô mấy lần, nhưng mỗi lần nói đến Ôn Nhan đều kích động ầm ĩ cả lên.
Nói cái gì mà bạn của Thẩm Chỉ Nhu đều là người tốt, còn bạn bè cô kết giao đều là loại người linh tinh. Về sau Tô Dạng cũng không nói nữa, thỉnh thoảng chỉ phàn nàn một vài câu.
Thẩm Cảnh Tu chứng kiến được hai lần.
Nhưng xét tình huống vừa rồi, Ôn Nhan có vẻ cũng không ngốc lắm.
Diễn xuất chuyên nghiệp như vậy, vừa khiến đối phương ngoan ngoãn giao tiền ra, lại cũng không đắc tội với ai.
Sao trước đây anh không phát hiện cô giỏi diễn kịch như vậy chứ?
Thẩm Cảnh Tu cẩn thận nhớ lại, Trước kia anh và Ôn Nhan cũng không tiếp xúc nhiều lắm, chỉ đến khi về nhà mới gặp mặt được một lần, hơn nữa cũng chỉ chào hỏi cho có lệ mà thôi.
Ngoại trừ ở nhà, đây là lần đầu tiên anh gặp cô ở bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cảnh Tu lơ đãng cười nhẹ.
Bản thân anh cũng không ý thức được mình đang cười, nhưng cô gái có mái tóc xoăn ngồi đối diện anh lại sững sờ.