Ma Búp Bê

Chương 31: Cơn ác mộng của somchai

#Ma_Búp_Bê – Tác Giả Trường Lê.

#Chap31 : Cơn Ác Mộng Của Somchai.

Đồng hồ vừa chỉ đúng 12h đêm, vẫn còn bứt rứt trong lòng, nhưng điều Trinh lo lắng nhất bây giờ chính là Quân có gặp phải chuyện gì không..!? Tiếp đó, tuy hôm nay đã có thể tiếp cận thể xác với Quân, nhưng đến cuối cùng Trinh vẫn bị ngăn cản. Trinh đứng trước ban thờ Kumanthong, nhìn vào lọ thuỷ tinh bí ẩn kia Trinh tự nhủ :…

“ Có lẽ nào sức mạnh của Kumanthong vẫn chưa đủ..? Nếu như con đàn bà đó chết rồi mà hoá thành quỷ thì há chẳng phải mình sẽ không thể nào có được anh Quân hay sao..!? Con khốn đê tiện, tại sao nó đã chết mà vẫn có thể ngăn cản được mình chứ.!? Đồ âm hồn bất tán..”

Đột nhiên Trinh nhớ lại lời nói của thầy Mo :

“ Đừng lạm dụng việc cho Kumanthong ăn máu, bởi khi đó nó sẽ càng ngày càng mạnh lên, và sẽ rất khó để có thể kiểm soát nó.”

Trinh thầm nghĩ :

“ Ông ta nói như vậy chẳng phải hàm ý muốn nói, càng cho Kumanthong ăn máu nhiều thì nó sẽ càng mạnh hay sao..!? Đúng rồi, Kumanthong của mình mới chỉ được ăn máu vài lần….Nó vẫn chưa đủ sức mạnh để áp chế lại con quỷ cái kia…Hi hi, đúng rồi mình sẽ cho nó tiếp tục ăn máu để Kumanthong của mình ngày càng mạnh hơn, từ đó sẽ giúp được mình nhiều chuyện hơn…”

Trinh nghĩ thế rồi khẽ nhoẻn miệng cười một mình, trong căn phòng thờ bắt đầu xuất hiện những tiếng động kỳ lạ, tiếng bước chân của trẻ con, xen kẽ tiếng cười khanh khách, một giọng nói vang lên trong đầu Trinh :

“ Mẹ ơi…con đói “

Trinh đáp lại :

— Na có muốn bú mẹ không..!?

Tiếng cười vang lên :

“ Hi…hi…hi “

“ Con…muốn..con..muốn..bú..mẹ “

Trinh tiếp :

— Vậy mẹ cho Na bú, nhưng bú xong Na phải tìm cách giúp mẹ đấy nhé..!?

“ Con..sẽ…làm…theo..những..gì..mà..mẹ..yêu..cầu.”

“ Hôm..nay..con..đã…bảo…vệ..mẹ…đó…”

“ Mẹ..thưởng..cho…con..đi..”

Trinh bắt đầu thắp hương, đưa tay lấy con dao nhọn để phía sau bát nhang, trong đầu Trinh lúc này chỉ có du͙© vọиɠ và đố kỵ. Trinh muốn có được Quân, và Trinh phải có cho bằng được.

Khẽ chích mũi dao vào đầu ngón tay, đêm nay Trinh đưa vết cắt khá sâu, máu không nhỏ giọt mà chảy tong tong xuống cái chén ngọc để ngay bên dưới. Vừa nhìn máu mình chảy Trinh vừa cười, một nụ cười ghê rợn, kèm theo suy nghĩ độc ác :

— Hi hi…ăn đi con, ăn nhiều vào…Con phải mạnh hơn nữa để giúp mẹ loại bỏ tất cả những ai cản đường…Cho dù nó có là hồn ma đi chăng nữa…Ăn đi, ăn nhiều nữa đi con của mẹ…Ha ha ha….Đúng rồi, đúng rồi…Ngoan lắm….Ha ha ha. “

Trong ngôi nhà hai tầng lúc này đèn đã tắt tối om, giữa màn đêm chỉ có một khoảng sáng mờ ảo đang hắt ra bên ngoài hành lang tầng 2 từ phía trong căn phòng thờ Kumanthong. Đã quá 12h đêm, nhưng Trinh vẫn đang ngồi giữa nhà, không biết Kumanthong báo cho Trinh điều gì, chỉ biết Trinh phá lên cười đầy man rợ :

— Hi ha ha…Thì ra là thế, chỉ cần mẹ làm đúng theo những gì Na bảo là được phải không..!? Mẹ sẽ làm, mẹ sẽ làm….Rồi anh ấy sẽ là của mẹ….Hi hi hi.

Trong căn phòng đó, Trinh vẫn cứ ngồi như thế một mình. Thi thoảng hai bàn tay cô lại khẽ ve vuốt vào khoảng không trong lòng, cứ như thể Trinh đang âu yếm một đứa bé vậy.

[…..]

Sáng hôm sau tại công ty, Quân bước vào sảnh thì gặp ngay một người đồng nghiệp, thấy Quân cậu ta chào :

— Sếp ạ, công việc hôm qua sếp giao em làm xong rồi ạ. Lát em sẽ để ở phòng làm việc cho sếp.

Quân chỉ khẽ gật đầu, đêm qua Quân mê man cho đến tận sáng ngày hôm nay. Đầu vẫn còn hơi nhức, nhưng Quân chỉ nhớ được rằng tối qua sau khi ăn tối xong Quân có đưa Trinh về nhà của mình. Ký ức có phần hỗn loạn khi mà Quân gần như không thể nhớ chính xác được chuyện gì. Có điều khi tỉnh dậy Quân thấy mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không một mảnh vải che thân. Và điều khiến Quân lo ngại hơn chính là trên giường của Quân còn có một chiếc qυầи ɭóŧ phụ nữ.

Nghĩ đến đây đột nhiên Quân nhớ đến một vài cảnh ân ái giữa Quân và Trinh tối ngày hôm qua. Nhưng những hình ảnh đó lúc ẩn lúc hiện khiến cho Quân phải dùng tay bóp vào phần thái dương :

— Ái…đau đầu quá..

Cậu cấp dưới vội hỏi :

— Sếp bị ốm ạ..!? Nhìn mặt sếp xanh xao lắm.

Quân xua tay :

— Tôi không sao..!? Nhưng tôi cứ cảm thấy trí nhớ của mình bị đảo lộn…Không rõ ràng, chắc có lẽ tôi bị stress rồi.

Nói vậy nhưng điều mà Quân nhớ nhất chính là lúc mở cửa vào nhà, Trinh đột ngột ôm lấy Quân….Sau đó thì mọi thứ mập mờ, không rõ ràng nữa. Nhưng tại sao Quân lại không mặc quần áo, rồi chiếc qυầи ɭóŧ của Trinh sao lại ở trên giường Quân…Loáng thoáng Quân còn nhớ mình đã nhìn thấy Nhi nữa. Quân giật mình :

“ Chết rồi, tối qua cũng uống hơi nhiều, có khi nào mình đã nghĩ cô ấy là Nhi rồi làm chuyện bậy bạ không..!? Chắc chắn là thế rồi, vì thế nên cô ấy mới vội bỏ về….Phải làm sao bây giờ, tại sao mình lại không nhớ được gì thế này. “

Lấy điện thoại gọi cho Trinh, nhưng Trinh không bắt máy. Điều đó lại càng khiến cho Quân cảm thấy hoang mang. Quân không phủ nhận rằng tối qua anh thực sự có chú ý đến Trinh. Bởi vì cách ăn mặc và trang điểm của Trinh khiến anh nhớ tới người vợ quá cố. Trong bữa ăn cả hai cũng đã uống gần hết chai rượu….Sau đó Quân đã đưa Trinh về nhà của mình. Những bằng chứng cũng như một vào mảnh ký ức rối loạn đã khiến Quân tin rằng, tối ngày hôm qua giữa hai người đã xảy ra chuyện.

Quân lúc này đang rất ăn năn hối hận vì đã ngủ với bạn của vợ. Tuy rằng vợ anh đã mất, nhưng thời gian chưa lâu, hơn nữa Trinh còn là bạn thân thiết với Nhi. Càng nghĩ Quân càng thấy tội lỗi và sai trái. Gọi lại lần nữa những vẫn như lần đầu, Trinh không nghe máy. Quân đứng ngồi không yên :

“ Liệu rằng cô ấy có nghĩ quẩn không..!? Tại sao Trinh không nghe điện thoại..!? “

Hàng loạt lý do khiến cho Quân phải suy nghĩ, nhưng không phải như vậy. Trong khi Quân đang lo lắng về việc mình đã làm thì lúc này tại nhà của mình, Trinh vẫn đang ngủ say. Đêm qua sau khi cho Kumanthong ăn xong, Trinh đã ngồi bên phòng thờ đến tận 3h sáng mới đi ngủ. Thế nên giờ này cô vẫn chưa dậy….Điện thoại gọi đến ở chế độ im lặng nên Trinh không biết.

Về phần Somchai, đêm qua trong cơn mưa bão, Somchai nằm mơ thấy ác mộng. Somchai nhìn thấy trong ngôi nhà của Trinh khắp nơi đều bị vấy máu tươi, từ trên tầng 2, máu chảy xuống lênh láng….có rất nhiều máu, và Somchai giật mình tỉnh giấc khi anh nhìn thấy trong dòng máu đang chảy xuống từ trên tầng, cái đầu của Trinh đang bị cuốn theo rồi lăn lông lốc qua từng bậc cầu thang, cuối cùng cái đầu đó khẽ chạm vào chân Somchai rồi ngửa mặt lên nhìn Somchai bằng đôi mắt trợn trừng vô cùng đáng sợ.

Thấy Somchai bần thần suy nghĩ, Arthit khẽ kéo tay hỏi nhõng nhẽo :

— Kìa anh Somchai, anh sao vậy..!? Đi chơi với em mà anh cứ như người mất hồn ấy..!? Hay là đang nghĩ đến ai khác phải không..!? Em không vui đâu nhé…

Somchai đáp :

— Không phải vậy, đêm qua anh bị khó ngủ..!?

Arthit che miệng cười tủm tỉm :

— Ai da, anh hư quá à nhen….Bắt người ta thổi kèn suốt cả tối đến mỏi cả miệng mà vẫn còn chưa đủ đô à..!? Thế mà không đánh thức em dậy, em sẽ chiều anh tiếp hí hí.

( Đùa viết đến đọan này hơi nhói đít )

Somchai khẽ cau mày :

— Bớt giỡn đi, mà này….Chuyện lần trước em bảo sẽ hỏi giúp anh thế nào rồi..!?

Arthit nói :

— Chuyện gì nhỉ..!? Ở cạnh anh Somchai em chỉ nhớ cái ấy của anh thôi….hí hí.

Somchai tiếp :

— Chuyện nhờ bà cô của em về vấn đề Kumanthong đó.

Arthit ồ lên :

— À, ra là chuyện đó…Gần đây đang mốt búp bê Kumanthong. Nhiều người tìm đến hỏi mua lắm. Mà toàn đại gia chịu chi….Họ cả cả đống tiền ra mà chẳng tiếc gì cả. Em cũng có lựa lựa xem nhưng mà bà ấy bận thật. Thôi thế này, kết thúc chuyến đi chơi về, em sẽ dẫn anh đến gặp bà ấy để anh tự hỏi. Được chưa nào, giờ thì anh có thể vui vẻ hưởng thụ rồi chứ…Người thật sờ sờ bên cạnh thì không lo, toàn lo mấy thứ bùa ngải đáng sợ. Hứ…

Thực ra Somchai cũng không muốn quan tâm đến chuyện này nữa. Lần trước hỏi Arthit xong Somchai đã quên đi việc cố gắng tìm hiểu về loại Kumanthong của Trinh. Tuy nhiên giấc mơ đêm qua khiến cho Somchai vô cùng lo lắng. Bởi đây không phải là lần đầu tiên Somchai mơ thấy cảnh tượng hãi hùng như vậy. Trong lần đầu tiên tới nhà Trinh, Somchai cũng đã mơ hồ nhìn thấy hình ảnh máu chảy thành dòng từ trên tầng 2 xuống dưới. Đêm qua Somchai còn mơ thấy Trinh đã chết, cái chết ghê rợn khi đầu của Trinh bị chặt đứt lìa.

Điều này khiến cho Somchai phải quay lại tìm hiểu. Bởi cũng như Quân, sáng nay Somchai gọi điện cho Trinh không được. Somchai lo sợ rằng Trinh đã gặp chuyện……