“Ôi chao! Ôi chao!” A Hoa tỷ ngạc nhiên đến mức không nói ra được lời nào khác, vẫn đang cố gắng tiêu hóa chuyện này: “Không ngờ Châu đại thúc lại... không ngờ đúng là... đúng là già rồi mà vẫn còn dẻo dai phết!”
Hai bên má của Cố Tú Tú lập tức đỏ bừng.
Tuy cô bé không biết cụ thể là chuyện gì nhưng người trong thôn xưa nay vẫn nói chuyện không kiêng nể gì, vì thế cô bé cũng có thể nghe hiểu được ý của A Hoa tỷ.
A Hoa tỷ mỉm cười ngượng ngùng: “Ngại quá Tú Tú, quên mất muội vẫn còn nhỏ, muội đừng đặt lời nói vừa rồi của tỷ vào lòng nhé.”
Cố Tú Tú đỏ mặt, thành thật lắc đầu.
A Hoa tỷ bỗng có cảm giác tội lỗi khi lỡ vấy bẩn một bông hoa trắng nhỏ.
“Vậy tỷ về nhà cất đồ trước đây, chúng ta nói chuyện sau nhé.” A Hoa tỷ nói xong lập tức vội vã rời đi, gấp gáp muốn truyền bá tin này ra ngoài!
Chao ơi!
Không chỉ Châu đại thúc già rồi còn dẻo dai mà cả Châu đại nương cũng không chịu thua kém nha!
Tuổi tác lớn vậy rồi, không ngờ vẫn còn sinh được!
A Hoa tỷ một khắc cũng không chờ nổi, vừa xách giỏ vừa bước đi như bay, chưa đi được mấy bước đã đổi sang chạy.
Cố Bách Viễn và Cố Bách Tiến thì kéo mấy hài tử hay chơi chung lại nói: “Ta nói cho các ngươi nghe...”
Không lâu sau đó, trong thôn đã lan truyền chuyện bát quái của các nhà.
Người bị truyền bát quái vừa nghe ngóng liền biết là Lý Mộ Mộ và ba đứa nhỏ nhà họ Cố rao tin ra ngoài.
“Lý Mộ Mộ!” Châu đại gia bị chế nhạo đến đỏ mặt tía tai, đứng trước cửa nhà mình, thẹn quá thành giận hét lớn.
Vương Thúy Trân đã sớm đợi ở chỗ này.
Tuy rằng lần trước là Lý đại thẩm và hai hàng xóm của bà ta tung tin đồn nhảm về Lý Mộ Mộ trước.
Nhưng muốn tin đồn được khuếch tán rộng rãi thì không thể không kể đến công lao của Châu đại thúc và Châu đại nương.
“Ồ!” Vương Thúy Trân tay chống eo, mặt mũi hớn hở đứng trước cửa nhà Châu gia: “Châu đại gia à, thật sự nhìn không ra nha, thì ra ông và Châu đại nương có bản lĩnh như vậy!”
Châu đại gia giận run người, chỉ vào Vương Thúy Trân nói: “Là nhà mấy người truyền ra ngoài, ngươi còn không biết ngượng mà tới đây!”
“Phi! Nhà ông được tung tin đồn về nhà người khác, còn nhà người khác thì không được tung tin về nhà ông à?” Vương Thúy Trân nhổ một ngụm nước bọt, nói tiếp: “Nhưng vẫn không giống nhau. Chuyện ông đồn đại về gia đình tôi đều là tin nhảm, là chuyện không nói có! Nhưng chuyện nhà ông ấy à, nhìn cái bụng to tướng đang ngồi lù lù trong nhà ông kia kìa. Ha ha ha ha ha ha!”
“Ngươi... ngươi... làm sao mấy người lại biết !” Châu đại gia giận dữ nói.
Rõ ràng bọn họ giấu rất kỹ, Châu đại nương đã không bước chân ra khỏi nhà nữa rồi.
“Châu đại gia à, tôi nói này, đây rõ ràng là chuyện vui mà, hà cớ gì ông phải tức giận như vậy?” Trương Thái Bình cười hì hì bước tới: “Coi như hiện tại không ai biết, đợi mấy tháng nữa muốn sinh chẳng lẽ có thể giấu được mọi người sao?”
“Đại tẩu, Mộ Mộ đã nấu cơm xong rồi, nói ta đi gọi tẩu về.” Trương Thái Bình nói với Vương Thúy Trân.
“Đi thôi, chúng ta đi, trưa nay phải ăn một bữa thật ngon!” Vương Thúy Trân vui tươi hớn hở khoác vai Trương Thái Bình, hai người cùng nhau về nhà.
Sau khi toàn thôn trải qua lễ rửa tội bát quái lần này đã yên tĩnh một thời gian.
Từ đầu đến cuối bọn họ đều nghĩ mãi không thông rốt cuộc Lý Mộ Mộ đã biết được những chuyện này bằng cách nào.