Bữa tối kết thúc, Dư Ngọc đang học bài ở trong phòng thì Dư phu nhân bước vào.
“Mẹ.”
Bà ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, rồi im lặng ngắm nhìn gương mặt dịu dàng của con gái.
Một lúc sau bà bỗng nhiên thở dài: “Tuy cha con nói đích nữ sẽ được phép lựa chọn phu quân, nhưng đôi khi trong một số trường hợp, con phải chịu ủy khuất vì sự nghiệp của gia tộc.”
Dư Ngọc khẽ cười, đáp: “Con không sao đâu thưa mẹ.”
“Nếu có thể giúp được cha con còn rất vui nữa.”
Dư phu nhân lắc đầu, trong lòng bà đau khổ: “Con không biết đâu, vị Ôn thiếu soái đó rất đáng sợ.”
“Gả cho hắn, chẳng khác nào tự bước chân vào địa ngục cả.”
“Mẹ không muốn cuộc đời con bị như vậy, bởi vì con là nữ nhi duy nhất của ta mà.”
Dư phu nhân ôm lấy Dư Ngọc vào lòng, nước mắt chảy xuống.
Khi nghe thấy ý định của chồng mình, bà đã rất sửng sốt nhưng phận làm phụ nữ không có quyền lên tiếng hay xen vào quyết định của đàn ông.
Bỗng nhiên ngay lúc này, bà nghĩ đến một người khác.
—
“Thưa mẫu thân, con xin phép ra ngoài đi mua sắm tới 5h về ạ.”
Trước khi đi đâu, Dư Thanh Yên đều phải xin phép đích mẫu.
Sau khi bà cho phép rồi thì nàng mới ra khỏi nhà.
“Yên nhi.”
Nàng vừa quay lưng chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đích mẫu gọi mình.
Nàng quay đầu nhẹ giọng đáp: “Vâng ạ.”
Dư phu nhân đặt tách trà trong tay xuống, hai mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi cười nhẹ nói: “Ngày mai có người của tiệm may đồ đến, sẵn tiện may cho con vài bộ y phục xinh đẹp.”
“Vâng cảm ơn mẫu thân.”
“Được rồi đi đi.”
Dư Thành Yên cúi đầu rồi rời đi.
Ánh mắt của bà ấy vẫn dán lên người cô, giống như đang suy ngẫm gì đó.
___
“Hiên ca ca.”
Dư Thành Yên vui vẻ ôm chầm lấy Lâm Hiên.
Anh mỉm cười giơ hai tay đón nàng.
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng ạ.”
Hai người bọn họ cùng nhau đi ăn rồi sẽ xem phim.
“Có ngon không Yên Yên?”
Dư Thanh Yên gật đầu, đôi mắt cô rất sáng: “Ngon lắm ạ.”
“Vậy cho anh thử một miếng nhé.”
Nói rồi Lâm Hiên vươn người tới, ăn lấy cây kem trong tay nàng.
Dư Thanh Yên ngẩn người khiến anh bật cười.
Lâm Hiên giơ tay lau đi vết kem còn dính ở khóe miệng cô, đến gần nói: “Vẫn còn ngại sao?”
Mặt Dư Thanh Yên đỏ bừng nhưng không đẩy anh ra.
Khung cảnh xinh đẹp này đã lọt vào mắt của người ngồi trong chiếc xe bên đường.
Trần Hoài quay đầu hỏi Ôn Cữu: “Cữu gia, thuộc hạ lái xe đi được chưa ạ?”