Tiểu Thiếu Gia, Tôi Đến Nhặt Ve Chai Nuôi Em

Chương 27: Không chịu đầu thai

Thần Túc bị kiếm khí làm cho kinh ngạc, một lát sau mới trấn định. Nghĩ lại Kiều Tư Nhạc nới vài câu kia hẳn là để thử anh, là nề hà anh thật không biết đáp án. Bây giờ đã ở trong tình huống này, không nói ra tình hình thực tế, khả năng sẽ xảy ra xung đột mất. Nhưng không biết, Kiều Tư Nhạc có thể tin tưởng loại tình hình thực tế này hay không.

“Tôi là người Trung Quốc.” Thần Túc nói: “Nhưng tôi lại không phải người của thời đại này.”

Kiều Tư Nhạc: “Có ý gì?”

“Hồn phách của tôi đến từ hơn một ngàn năm trước, hơn một ngàn năm ở giữa này có chuyện gì xảy ra tôi đều không biết, cho nên những thứ anh vừa nói đấy tôi cũng không rõ.”

Tay cầm kiếm của Kiều Tư Nhạc run nhè nhẹ, người này… thế mà xuyên đến đây? Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện ly kỳ, thế cho nên nghe được Thần Túc nói lời này, Kiều Tư Nhạc cũng không có khϊếp sợ quá. Ngược lại nội tâm anh đã có giải thích cho mấy thứ kỳ kỳ quái quái .

Thần Túc chỉ chỉ thanh kiếm, lại nói: “Thanh kiếm này của anh cũng đến từ hơn một ngàn năm trước, khi ấy nó vẫn là kiếm của cha tôi.”

Kiều Tư Nhạc rốt cuộc bị khϊếp sợ tới rồi!!

“Tôi… anh là nói… tôi là… cha anh??”

Thần Túc đầy mặt hắc tuyến: “Tất nhiên không phải!”

Kiều Tư Nhạc buông kiếm, quá nặng, anh thật sự không thể cử động: “Vậy vừa rồi anh nói kiếm này trước kia là kiếm của cha anh, mà tôi lại là chủ nhân thanh kiếm này.”

Thần Túc đỡ trán: “Phải giải thích với anh thế nào đây? Thanh kiếm này vẫn luôn đi theo cha tôi, nhưng ông ấy cũng không rút ra được. Nói cách khác thanh kiếm này trước khi đến tay ông ấy đã nhận anh là chủ. Mà anh…” Anh chỉ vào Kiều Tư Nhạc nói: “Kiếp trước hoặc là kiếp trước kiếp trước, đúng là chủ nhân thanh kiếm này. Này hơn một ngàn năm qua, nó vẫn luôn đang đợi anh.”

Kiều Tư Nhạc bán tín bán nghi, nhìn kiếm một cái, rồi lại nhìn người trước mặt một cái. Sau khi trầm ngâm một lát, hỏi: “Nơi anh sống là ở triều đại nào?”

Thần Túc đáp: “Tống.”

“Người tại vị là ai?”

“Trước Tấn Vương, Triệu Khuông Nghĩa.”

Kiều Tư Nhạc tính tính thời gian, lại nói: “Trong nước tồn biết đã.”

Thần Túc cười, rốt cuộc có ám hiệu anh có thể đáp: “Thiên nhai lạc láng giềng.”

“Thả nhạc sinh thời một chén rượu.”

“Cần gì phía sau ngàn tái danh.”

“Bối cái...”

Thần Túc: “??? Tiểu thiếu gia, tha tôi đi!”

Kiều Tư Nhạc cười: “Được rồi, tạm thời tin tưởng anh.”

Thừa dịp có cơ hội được nói chuyện thẳng thắn này, Thần Túc lại nói: “Khả năng mười lăm là tôi có thể trở về, đã đồng ý với anh phải nói trước nên giờ nói đó.”

Kiều Tư Nhạc hỏi: “Tự nhiên anh quay lại được sao? Mà sao anh biết được mười lăm là có thể tự trở về?”

Thần Túc nói: “Kỳ thật trước kia tôi cũng không cẩn thận tới một lần rồi, mười lăm tới, mười lăm đi, tôi đã tìm được quy luật.”

Mười lăm tới, mười lăm đi. Kiều Tư Nhạc ngẩn ra, tựa hồ bắt giữ được tin tức quan trọng.

Còn không chờ anh nghĩ lại, Thần Túc đột nhiên nhỏ giọng, nói: “Tôi nhìn thấy nó!”

Nói, đột nhiên chạy đến trước một cái mộ bia, duỗi tay túm ra một hồn phách đang lẩn trốn.

“Thần Túc!” Kiều Tư Nhạc gọi lại: “Anh nhẹ tay đi, bọn họ đều là anh hùng!”

Kiều Tư Nhạc không nhìn được quỷ hoàn chỉnh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng hình, hơi hơi nghe được một chút thanh âm. Thần Túc giống lần trước, điểm ngón tay ở giữa trán Kiều Tư Nhạc một tia linh lực. Kiều Tư Nhạc bây giờ thấy rõ hồn phách Bát Lộ Quân trước mắt, nhìn qua chỉ có hơn ba mươi tuổi. Khiến vãn bối là anh thật sự không thể gọi ông nổi.

“Đồng chí,” Kiều Tư Nhạc học Thần Túc, lựa chọn cách xưng hô này.

“Hòn đá vừa nãy là ngài chặn ở trên đường sao?”

Hồn phách Bát Lộ Quân có chút đề phòng, giải thích: “Tôi… tôi không phải chơi xấu, tôi chỉ là muốn ngăn cản các anh, tạm thời đừng đi qua chỗ đó.”

Thần Túc hỏi: “Vì sao lại không cho chúng tôi đi qua?”

“Mới vừa mưa to một trận, sườn núi bên kia khả năng cao sẽ xảy ra đất đá trôi, rất nguy hiểm. Tôi chặn hòn đá ở đường muốn cho các anh đi đường vòng, đừng đi con đường kia.”

Thần Túc lại hỏi: “Ngài còn có thể dự đoán?”

Hồn phách Bát Lộ Quân nói: “Tôi đã ở trên núi vài thập niên, đặc biệt hiểu biết nơi này, sẽ không phán đoán sai.”

“Vài thập niên……” Thần Túc lặp lại những lời này, đột nhiên nói: “Vì sao sau khi chết không đi đầu thai, vẫn luôn ở nơi này? Chẳng lẽ đồng chí không gặp được Độ Linh Sư nào sao?”

Kiều Tư Nhạc đánh vào cánh tay anh "bang" một cái: “Anh nói chuyện có thể tôn trọng một chút hay không.”

Thần Túc không dám nói tiếp nữa.

Kiều Tư Nhạc dùng giọng điệu nhẹ nhàng, sắc mặt hiền lành hỏi: “Đồng chí, tôi thấy nghĩa trang lớn như vậy chỉ có một mình ngài, hồn phách lưu tại dương gian là một chuyện rất khó khăn, sao ngài không đi chuyển sinh?”

“Tôi…” Hồn phách nhìn hai người bọn họ, do dự mà không biết có nên nói không: “Tôi cũng từng gặp được Độ Linh Sư, nhưng bọn họ không chịu nghe tôi nói chuyện, trực tiếp phải bắt tôi đi. Ta vẫn luôn chạy, vẫn luôn trốn, sau lại phát hiện ở nghĩa trang của các các đồng chí là an toàn nhất, bọn họ sẽ không tới chỗ này bắt quỷ.”

Không chỉ có Thần Túc biết, Kiều Tư Nhạc cũng rõ ràng, một hồn phách không chịu đi đầu thai, chậm chạp ở lại dương gian, khẳng định là có tâm nguyện chưa xong.

Kiều Tư Nhạc hỏi: “Ngài là có chuyện gì không bỏ xuống được sao?”

Lão đồng chí nghe xong, thở dài một hơi thật mạnh, còn khóc nức nở: “Vài thập niên rồi, lần đầu tiên có người hỏi tôi, cũng lần đầu tiên có người nguyện ý nghe tôi nói, các anh… các anh nhất định phải giúp tôi. Chỉ cần hiểu rõ chuyện này, tôi không có gì lưu luyến nữa, các anh muốn dẫn tôi đi, tôi sẽ không nói nửa lời! Cho dù xuống tới địa phủ tôi bị cho vào chảo dầu, tôi cũng nhận!”

Kiều Tư Nhạc trấn an nói: “Ngài cứ từ từ nói, nếu có thể giúp chúng tôi nhất định sẽ giúp ngài.”

Lão đồng chí nhìn từng hàng bia mộ, nói: “Tôi nợ trong sạch của một người!”