“Tốt lắm, chúng tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo” Thư ký Roth không nói thêm gì nữa, cầm bản hợp đồng trong tay vội vàng trở về công ty.
Đây là một thành phố cổ kính và thanh lịch, khắp nơi có nhà thờ, nhà hát, bốt điện thoại... Nó đậm chất lịch sử, trang nhã và yên bình, khiến người ta không khỏi chậm lại nhịp sống vội vã của mình.
Kỷ Hoài Hương cũng không bận tâm, cô vội chạy tới khách sạn thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra sân bay.
Từ nước Y về nước máy bay sẽ phải bay trong gần ba mươi tiếng. Rơi xuống mặt đất, sắc mặt Kỷ Hoài Hương tái nhợt, thời gian không còn nhiều, cô vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt.
Cô lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Cố Vô Cẩn: [Anh Cố, em về rồi].
Một giây sau, điện thoại liền vang lên.
“Em đang ở đâu?”.
Thanh âm trầm thấp của Cố Vô Cẩn vang lên.
“Em vừa xuống máy bay xong”.
“Đợi ở đó, tôi sẽ tới đón em”.
Phía bên kia Cố gia, Cố Luật nhìn Cố Vô Cẩn đang đứng dậy muốn ra ngoài, không bỏ lỡ cơ hội ngăn cản anh, “A Cẩn, em đi đâu vậy? Chúng ta phải đến yến hội”.
Cố Vô Cẩn nhíu mày, “Anh trai, anh sợ em trốn đi à?”.
“A Cẩn, ông nội đã giao cho anh, tối nay em phải có mặt, em đừng giận ông nội” Cố Luật chân thật đáng tin đủ tiêu chuẩn.
“Các người yên tâm, tối nay em sẽ tham dự yến hội, hiện tại em muốn đến đón bạn của em” Cố Vô Cẩn ngậm lấy điếu thuốc, nghiêng người đi qua Cố Luật, dáng vẻ cao lớn so với Cố Luật còn khí thế hơn.
Cố Luật không chặn anh lại nữa, nhìn bóng người đi xa, ánh mắt nhìn vào chân Cố Vô Cẩn, lại dần dần thu hồi.
Hoàng hôn gần buông, mặt trời dần dần ngưng tụ và phát ra ánh sáng mạnh lan tỏa trên mặt đất, như thể khu vực xung quanh được bao phủ bởi một lớp cát vàng, loại kì dị tuyệt đẹp.
Chiếc ô tô màu đen đỗ bên ngoài sân bay. Cố Vô Cẩn nhìn về phía lối vào và nhìn thấy ngay cô gái xinh đẹp đang đứng với chiếc vali. Ánh sao vụn vỡ rơi trên người cô, mái tóc đen phủ một màu vàng mơ màng, làn da trắng sứ như đang tỏa ra một tầng ánh sáng, đẹp đến nỗi người qua đường liên tiếp quay đầu lại.
Cố Vô Cẩn xuống xe đi về phía cô.
Khi đôi mắt đen thuần khiết của cô gái nhìn Cố Vô Cẩn, đồng tử của cô đột nhiên sáng lên... bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng chói lóa.
"Anh Cố" Kỷ Hoài Hương vui vẻ chào hỏi.
Cố Vô Cẩn nhận lấy hành lý trong tay cô, nói: "Lên xe đi".
Đã có kinh nghiệm lúc trước, lần này Kỷ Hoài Hương tự giác bước tới ghế phụ và ngồi xuống.
“Anh Cố, anh tìm em có việc gì vậy?” "Kỷ Hoài Hương nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt đầy mong đợi.
Cố Vô Cẩn đóng cửa xe lại, nhìn Kỷ Hoài Hương, thân hình anh dần nghiêng về phía cô.
"Kỷ Hoài Hương" Anh trầm giọng gọi cô.
Thân hình người đàn ông cao lớn thoang thoảng mùi gỗ tuyết tùng và thuốc lá tiến lại gần cô, lưng cô dựa vào ghế ô tô, toàn thân cô căng thẳng, mờ mịt không biết làm sao, cô nghe thấy tiếng đập thình thịch nhanh dữ dội nới trái tim mình, “Anh Cố?”.
Hai người rất gần nhau, cô đưa tay đỡ trên ngực đối phương ngăn cản anh đến gần, gương mặt trắng nõn của Kỷ Hoài Hương nóng lên, mềm giọng nói: “Có thể hay không... Nếu anh Cố muốn yêu đương, có thể đợi một chút được không, hiện tại không được, cơ thể em rất hôi”.
Cố Vô Cẩn cúi đầu nhìn cô gái, bởi vì khẩn trương, lông mi đen của cô chớp chớp vài lần, bộ dáng lúng túng hoàn toàn không cân xứng với ngũ quan xinh đẹp của cô, vẻ đẹp có thể chiếm được trái tim của mọi người. Lông mày nhướng lên, Cố Vô Cẩn áp chế cảm giác kỳ quái trong lòng, "Em cho rằng ta muốn hôn em sao?".
Kỷ Hoài Hương sững sờ, không rõ ràng cho lắm, " Cái gì?".
Một tia vui mừng lóe lên trong đôi mắt đen của Cố Vô Cẩn, những ngón tay mảnh khảnh của anh vươn vào bên cạnh cô, rút dây an toàn kéo ra ngoài rồi thắt chặt lại, "Anh chỉ muốn làm một quý ông thôi" Anh nhẹ nhàng mím môi và đùa đùa: "Còn em không cần lúc nào cũng ngấp nghé nhan sắc của tôi”.
Đầu Kỷ Hoài Hương như muốn nổ tung, sắc hồng lập tức lan đến đôi má nóng bừng.
Rõ ràng vậy sao?
Khám phá không nói rách nát đạo lý không rõ à?
Anh ấy sẽ thấy ghê tởm sao?
“Kỷ Hoài Hương.” Cố Vô Cẩn khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, khởi động xe nói: “Tối nay là tiệc sinh nhật của anh trai tôi, em có bằng lòng làm bạn nhảy của tôi không?”.
"Em không biết khiêu vũ" Kỷ Hoài Hương mấp máy môi, hơn nữa trên người cô có mùi hôi, nếu bị người khác ngửi thấy, Cố Vô Cẩn sẽ trở thành trò cười, cô không muốn làm cho anh mất mặt.
“Cho nên, em không muốn?”.
Cố Vô Cẩn lắc tay lái, thản nhiên nói: “Không sao, dù sao đêm nay lão gia tử ở nhà đã sắp xếp cho tôi làm bạn nhảy với thiên kim Bạch gia”.
Kỷ Hoài Hương rủ mắt xuống, che lại sự trống rỗng trong lòng.
“Thiên kim Bạch gia là một kẻ ngốc, lão gia tử cảm thấy rất thích hợp với người bị tật như tôi” thanh âm Cố Vô Cẩn rất nhạt.
“Anh Cố, kỳ thật khiêu vũ có lẽ sẽ không khó học, con người của em rất thông minh, nhìn vài lần là có thể học được” Kỷ Hoài Hương trông mong nhìn anh, “Em muốn làm bạn nhảy của anh”.