Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Đạo, Tu Tiên Giới Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 29

Hắn còn chưa kịp nói gì, âm thanh dai dẳng của Tô Li lại vang lên.

"Đây là đệ đệ tuyệt vời gì đây!"

"Hắn lại nói nhược điểm của ca ca mình cho đối thủ, làm hại ca ca thảm bại!"

"Ái chà, hắn còn cố ý dùng chính chuyện xấu mình làm hãm hại ca ca, phá hư quan hệ của ca ca với những đệ tử khác!"

"Hắn còn..."

Biểu cảm của Bạch Tử Vân từ lúc bắt đầu kinh ngạc biến thành chết lặng: Đây là oan gia khủng khϊếp gì thế này?

Sắc mặt Tống Vĩnh Bình càng ngày càng đen, mỗi câu của Tô Li, hắn đều có thể tìm được điểm tương ứng trong cuộc sống ngoại môn của mình.

Lần đó đại bỉ ngoại môn, hắn bại bởi tu vi không bằng đối thủ, bởi vì tất cả các chiêu thức của đối thủ đều nhắm vào nhược điểm của hắn.

Trước đây không ít đồng môn sư huynh đệ có quan hệ không tồi với hắn, bỗng nhiên né hắn như né tà.

Còn có...

Tống Vĩnh Nhạc nhìn biểu cảm càng thêm đen tối lạnh lùng của ca ca, hoảng sợ đến mức không biết nên giải thích như thế nào, hắn ta chịu đựng sự khủng hoảng, có chút yếu ớt cãi lại:

"Ca, ta không có... Huynh không thể nghi ngờ ta, ta mới là đệ đệ ruột của huynh!"

"Nữ nhân kia đang châm ngòi quan hệ của chúng ta, không sai! Lời nàng nói đều là giả!"

Tống Vĩnh Bình nghiêm túc nhìn hắn ta, hình như hắn chưa từng xem xét rõ người đệ đệ này:

"Nếu ngươi nói ngươi chưa bao giờ làm, vậy lập lời thề Thiên Đạo đi."

Bên cạnh, Tô Li đang hưng phấn nhìn Thiên Đạo chi thư bỗng ngẩng đầu lên: Ai gọi nàng?

Sau đó nàng nhìn thấy Tống Vĩnh Nhạc đang quỳ trên mặt đất, ấp úng không dám mở miệng.

Hắn ta biết lần này lừa gạt không được Tống Vĩnh Bình, hắn ta hít sâu một hơi, hai mắt đẫm lệ nhìn Tống Vĩnh Bình, trong thanh âm tràn đầy áy náy cùng hoài niệm:

"Ca ca, có lẽ ta đã làm vài chuyện sai, nhưng chúng ta là huynh đệ ruột cùng một mẫu thân.”

“Huynh đệ làm gì có thù hằn!”

“Huynh còn nhớ rõ lời mẫu thân nói trước khi qua đời không? Người bảo huynh đệ chúng ta phải nâng đỡ lẫn nhau, bảo huynh chăm sóc tốt cho ta……”

Tống Vĩnh Bình chậm rãi phun ra uất hận trong lòng: Là hắn không dạy dỗ tốt tên đệ đệ này.

Từ nay về sau, hắn phải dạy dỗ lại từ đó, mặc kệ tu vi như thế nào, nhất định phải chỉnh đốn lại phẩm hạnh của Tống Vĩnh Nhạc!

May mà, từ đầu đến cuối Tống Vĩnh Nhạc chỉ tổn thương một mình hắn, tha thứ cũng chỉ là chuyện của hắn.

Nếu nó còn tổn thương người khác ——

Tống Vĩnh Bình bỗng nhiên siết chặt tay, giọng nghẹn ngào hỏi: “Đệ còn làm chuyện sai trái nào khác không?”

Trong lòng Tống Vĩnh Nhạc tuy vẫn còn hoảng loạn, nhưng nhìn thấy Tô Li vẫn luôn im lặng, hắn ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng phải, những chuyện khác hắn ta làm rất kín đáo, nàng làm sao biết được!

Hắn ta ngẩng đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Không có!”

Tống Vĩnh Bình vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đã nghe bên cạnh dược điền truyền đến một âm thanh quen thuộc khiến hắn ta hoảng hốt:

“Không có?”

“Ngươi không phải còn mượn danh nghĩa huynh trưởng của ngươi để tác oai tác oái, áp bức uy hϊếp những đệ tử ngoại môn và tôi tớ khác sao?”

Tống Vĩnh Bình kinh ngạc nhìn Tống Vĩnh Nhạc, trong giọng đầy phẫn nộ: “Đệ còn làm nhục những người khác!”

Tống Vĩnh Nhạc còn chưa kịp biện giải, thì chợt nghe Tô Li lại bổ sung một câu:

“A, còn chưa hết đâu!”

“Còn có vài đệ tử ngoại môn bị hắn làm hại, tu vi vĩnh viễn không thể tiến thêm!”