Tô Li nhìn cốt truyện trong vườn thuốc đột nhiên im bặt, bối rối lên tiếng: "Sao các người dừng lại?"
Cái này còn giống quảng cáo, chen vào chỗ hay nhất à?
Tống Vĩnh Bình im lặng một lúc, lại quay đầu nhìn đệ đệ đáng thương của mình, há miệng thở dốc, bỗng nhiên không nói nên lời muốn tha thứ cho hắn ta.
Không khí trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
Bạch Tử Vân từ sau khi Tô Li lên tiếng, đã không tự nhiên mà dời đi tầm mắt, không dám nhìn biểu cảm của hai huynh đệ Tống Vĩnh Bình.
Nhìn người bên cạnh không hề bối rối, vẫn giữ nguyên vẻ hứng thú bừng bừng, nàng ấy ho khan một tiếng, tự nhủ để giảm bớt sự xấu hổ: "Thì ra dược điền là bị đệ đệ của Tống sư huynh phá hủy."
"Ha ha." Tô Li tranh thủ lúc này yên tĩnh, lật xem Thiên Đạo chi thư trong thức hải, cảm thán với vẻ mặt kinh ngạc: "Ta chưa bao giờ gặp qua tình huynh đệ nào "thâm hậu" như vậy."
"Lần này cũng "chỉ" là phá hủy dược điền, trong nhiều chuyện đệ đệ của hắn làm với hắn, thì đây đúng là đã nể tình.”
“Lần trước đệ đệ hắn chơi xấu, khiến Tống Vĩnh Bình tiến giai tu vi thất bại, hắn khóc không đến một nén nhang, sau đó lập tức tha thứ.”
Tống Vĩnh Bình vô cùng kinh ngạc nhìn Tô Li: Nàng làm sao biết chuyện này? Chẳng lẽ lúc ấy còn có người khác ở đó?
Nhưng hắn vẫn theo bản năng mà biện giải cho Tống Vĩnh Nhạc: “Vĩnh Nhạc lúc ấy chỉ là quá sợ hãi, đệ ấy không cố ý.”
Bạch Tử Vân mặt mày đờ đẫn, nhỏ giọng cảm thán: “Thế mà cũng tin được? Tống sư huynh này quá dễ lừa gạt rồi?”
Biểu cảm kiên định và tin tưởng trên mặt Tống Vĩnh Bình bỗng nhiên cứng đờ.
Tô Li nghiêng đầu, sắc mặt kỳ quái: Ngươi một kẻ cam tâm bị sở khanh dắt mũi, yêu đương mù quáng, sao lại không biết xấu hổ mà hỏi ra những lời này?
Thu hồi tầm mắt, nàng lại nhìn lướt qua Thiên Đạo chi thư, vẻ mặt ‘kính nể’ càng thêm rõ rệt:
“Trước đây Tống Vĩnh Bình từng bị đệ đệ hãm hại, bị linh thú bao vây, sau khi chém gϊếŧ tìm đường ra, phản ứng đầu tiên của hắn là an ủi đệ đệ.”
Tống Vĩnh Bình tức giận phản bác: “Đó chỉ là ngoài ý muốn, ngươi vì sao phải vu khống ——”
“Tống Vĩnh Nhạc này quả thật là to gan, hiện tại thuốc bột dẫn linh thú còn ở trong túi trữ vật của hắn ta.” Tô Li cảm thán xong, mới ngẩng đầu lên: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Lời biện giải của Tống Vĩnh Bình đột nhiên im bặt, hắn mặt mày cứng đờ quay đầu nhìn về phía Tống Vĩnh Nhạc vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Tống Vĩnh Nhạc theo bản năng che túi trữ vật bên người: “Ta không có, ta sao có thể hại huynh!”
“Ta chính là đệ đệ ruột thịt của huynh, huynh sao có thể tin tưởng một người xa lạ mà không tin ta!”
“Chẳng lẽ huynh đã quên sao? Khi huynh bị linh thú vây công bị thương, là ta mạo hiểm đắc tội với nội môn sư huynh để cầu tình cho huynh.” Hắn ta ra vẻ bi thương vì bị nghi ngờ, mắt rưng rưng biện giải: “Nếu không phải ta……”
“Nếu không phải ngươi, đại ca ngươi đã sớm được bồi thường bởi đệ tử nội môn kia.” Tô Li nhìn Thiên Đạo chi thư, với vẻ mặt ‘khó tin’, giúp hắn ta bổ sung nửa câu:
“Hay lắm, ngươi đi một chuyến đến đó, đổi từ bồi thường thành một tháng cấm túc luôn.”
“Nàng nói bậy!” Tống Vĩnh Nhạc không ngờ Tô Li còn biết chuyện này, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra: “Huynh sẽ không tin loại chuyện điên khùng này chứ?”
Tống Vĩnh Bình nhìn hắn ta vẫn che túi trữ vật không buông, nhớ lại sự thay đổi thái độ đột ngột của sư huynh đối với hắn, trong lòng tin tưởng Tô Li thêm vài phần.