Chương 7: Sự ngoan độc của Bạch thị
Mười ngày sau, trong Định Dương Hầu phủ, bóng đêm dần thẫm, đèn đuốc của chính viện Hành Vu lại sáng rực, trong sân im ắng, thế nhưng âm thanh trong phòng lại lúc cao lúc thấp."Ngươi nói cáigì? con tiện nhân đó chạy rồi?!"bỗng một tiếng thét chói tai từ trong phòng truyền ra.
Ngọn đèn trong phòng lay động, nhìn qua một cô gái mười bảy mười tám tuổi từ trên ghế đứng bật dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đan xen phẫn nộ chỉ tay về phía người phụ nữ trung niên đang đứng phía dưới tức giận nói:"Không phải đã nói với ngươi phải dùng mọi phương pháp để mang nàng về sao?ngu xuẩn!"
"Vi nhi đừng kích động, cẩn thận đứa bé."vị phu nhân ngồi phía trước nhìn động tác của nàng trong lòng hốt hoảng, bà lập tức đứng dậy, đỡ cô gái ngồi xuống, rồi quay sang nhìn quản thị ở phía dưới nhíu mày nói," chuyện này thu xếp ra sao rồi?"
Tuổi tác của người phụ nữ này nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, dung mạo tinh tế, mày nhỏ môi anh đào, dường như tăng thêm vài phần xinh đẹp, dung mạo của cô gái kia nhìn qua giống bà đến sáu bảy phần.
Quản thị ngước mắt chống lại ánh mắt sắc bén của Bạch thị, trong lòng bà trầm xuống, thấp giọng nói:"Bẩm phu nhân, tam tiểu thư trong lúc trở về do đường trơn đã ngã xuống vách núi rồi ạ."
Diệp Thái Vi vừa nghe thấy lời này, sắc mặt khẽ động, kinh ngạc nhìn người bên cạnh mình, mấp máy môi,"Mẫu thân, người, người sai người gϊếŧ tiểu tiện nhân đó. . . . . . ." nàng chợt che miệng, sắc mặt hoảng hốt.
Bạch thị liếc nhìn Diệp Thái Vi, thở dài một tiếng, an ủi vỗ nhẹ tay nàng nói:"Đừng sợ, mẹ là vì muốn tốt cho con, tiểu tiện nhân kia còn sống một ngày con sẽ không thể danh chính ngôn thuận gả vào An Quốc Công phủ."
Nghe lời này, vẻ mặt Diệp Thái Vi mới có chút bình tĩnh lại, Diệp Lăng Tịch đã chết chưa?đáy mắt nàng hiện lên một tia u ám, quay sang nhìn quản thị,"Ngươi khẳng định tiểu tiện nhân đó đã chết?"
Nếu như không phải tiểu tiện nhân đó có hôn ước với Hướng công tử, thì khoảng thời gian trước kia nàng cũng sẽ không bị An Quốc Công phu nhân nhục mạ, còn nói chỉ có thể dùng kiệu nhỏrước nàng vào trong phủ là thϊếp, lại còn muốn để tiểu tiện nhân đó gả vào Quốc Công phủ trước nàng, nếu không liền tuyệt đối không chấp nhận nàng, như vậy mới có chuyện cha mẹ nàng phái người đi đón tiểu tiện nhân đó. Nàng rốt cuộc không bằng tiểu tiện nhân đó ở chỗ nào, tiểu tiện nhân đó chẳng qua có vận khí tốt hơn nàng được đầu thai vào trong bụng của công chúa, nhưng đáng tiếc a, người mẹ công chúa của nàng lại là một con ma đoản mệnh, không thể che chở cho nàng, bằng không nàng làm sao lại bị đuổi đến vùng quê đó chứ.
"Nô tì tận mắt nhìn thấy, chiếc xe ngựa đó trực tiếp rơi xuồng phía dưới nát vụn."Quản thị thấp giọng nói.
Diệp Thái Vi vô cùng hài lòng, nàng gật gật đầu, quay sang nhìn Bạch thị nũng nịu nói:"Vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn, bằng khôngnữ nhi thật sự cho rằng sẽ phải cùng tiểu tiện nhân đógả vào Quốc Công phủ rồi."
"Mẹ thật lòng thương con, làm sao nỡ để con đi làm thϊếp, là nàng ta đã cản đường của con, cho nên mẹ nhất định phải thay con trừ bỏ."
Bạch thị nhìn dáng vẻ rất giống mình của nữ nhi, dịu dàng nói:"Ngày mai mẹ sẽ đi báo cho An Quốc Công phu nhân biết tin, con của mình bị người ta ruồng bỏ đào hôn, cho dù bà ta có thích tiểu tiện nhân đó sợ là cũng không thể nhịn nổi, đến lúc đó mẹ sẽ đem đứa bé trong bụng của con ra uy hϊếp bà ta, không sợ bà ta không nhượng bộ, con yên tâm, vị trí phu nhân thế tử này đã định trước là của con rồi."
"Cảm ơn mẹ, với con mẹ là tốt nhất."Diệp Thanh Vĩ cười ngọt ngào, kéo lấy cánh tay của Bạch thị, bộ dạng một cặp mẫu tử tình thâm.
Bạch thị vẻ mặt dịu dàng nhìn nữ nhi, "con đó nha đầu này, giỏi nhất là làm cho mẹ vui vẻ, sau này xuất giá rồi, nhất định phải thường xuyên về thăm mẹ , đừng có phu quân rồi liền quên mẹ a."
"Mẹ, nữ nhi không nỡ rời xa người." Vẻ mặt Diệp Thái Vi thẹn thùng, tựa đầu trong lòng Bạch thị, nũng nịu nói. Trong mắt nàng hiện lên một tia âm tàn, tiện nhân Diệp Lăng Tịch đó cuối cùng cũng không cản đường nàng nữa rồi.