Ông ta càng nói, trong lòng Phương Giác Hạ chán ghét chồng chất càng nhiều. Giống như gã phó đạo diễn bụng phệ ngạo mạn lại vô lễ giờ phút này đang đứng trước mặt anh, ánh mắt không giấu được tà da^ʍ, dùng bàn tay thô dày gớm ghiếc kia vỗ lên vai anh. Ngay cả tiếng hít thở qua điện thoại cũng làm anh thêm buồn nôn.
"Đạo diễn Dương, nếu ngài cứ muốn làm khó người khác......"
Không chờ Phương Giác Hạ nói xong, đầu bên kia liền cao giọng phản bác.
"Đây sao gọi là làm khó người khác! Này gọi là trao đổi theo nhu cầu. Hai ngày nay hot search trên mạng kia chắc là do công ty em mua đi, cũng biết cách nâng người đấy, làm sớm hơn thì đã tốt. Thế nhưng em nghĩ cho kĩ, trong cái giới này người mới nhiều hàng đàn, được nhiệt độ lúc này mà không có cơ hội xuất hiện thì cũng uổng phí, tiền mua hot search của các người đều là ném đá xuống sông, hiểu chưa?"
Thanh âm bén nhọn phát ra từ tai nghe hóa thành tiếng điện lưu thô ráp, tàn nhẫn cắt qua lòng tự trọng kiêu ngạo của Phương Giác Hạ.
Giờ phút này anh biến thành thứ hàng rẻ tiền bày tùy ý ở trên kệ, giơ tay là có thể với tới, không tính đến hoàn cảnh đáng buồn của chuyện ép mua ép bán, thứ hàng này chỉ được đóng gói bằng một tầng bao plastic yếu ớt, ai cũng có thể tùy ý xoa nát. Món hàng bị người ta cầm lên, bị lắc, tất cả bên trong chỉ còn sót lại tiếng va chạm rêи ɾỉ của mộng tưởng đã rách nát.
Đối phương càng nói càng như đã nắm chắc, vừa khoe khoang vừa dụ dỗ, "Được xuất hiện nhiều là như thế nào? Đương nhiên phải là người có thực lực! Nói đến thực lực, công ty của em nếu không có nhân mạch từ tôi......"
Ghê tởm, choáng váng, mệt mỏi quá độ lại thêm ăn uống không đủ làm tầm mắt anh đã tối sầm, chân như nhũn ra. Thanh âm trong tai nghe phân liệt ra, chồng lên thành từng trận vo ve.
"Show chiếu mạng có cái gì mà lên, muốn lên thì phải lên hẳn tiết mục đài truyền hình, một giây quốc dân độ nước lên thuyền lên. Tiểu Phương, em yên tâm, chỉ cần theo tôi, tôi bảo đảm, để tôi lấy số đo làm cho em một cái......"
Đột nhiên, gương mặt anh bị mấy ngón tay lạnh như đá cọ qua.
Ngọn nguồn chán ghét hầu như biến mất theo chiếc tai nghe rời đi, lỗ tai trong nháy mắt trống rỗng, thế giới ồn ào hỗn loạn đột nhiên yên tĩnh, cứ như hoàn toàn rơi vào biển sâu.
"Dương phó đạo."
Một bàn tay không chút để ý đặt lên vai Phương Giác Hạ, làm anh cứng cả người, ngơ ngác nghiêng đầu.
Gã đàn ông nguyên bản đang thao thao bất tuyệt ở đầu bên kia điện thoại nghe tiếng mà ngây người, mấy câu khoa trương vừa vung lên tận trời đã chật vật mà rơi rụng đầy đất. Thanh tuyến trầm thấp này không thể nào là Phương Giác Hạ, cả cái ngữ khí bất cần đời này cũng không thích hợp.
"Tôi ghi âm rồi đấy."
Đi hù người cũng không cần kịch bản. Phương Giác Hạ hâm mộ cực kỳ.
"Cậu! Cậu là ai??"
"Nghe còn không biết sao?" Âm cuối câu nghi vấn nghe lại càng tuỳ tiện. Phương Giác Hạ cảm giác cái tay kia động đậy, đầu ngón tay nhẹ gõ lên đầu vai mình, "Tôi Bùi Thính Tụng đây."
Giọng đối phương bên kia giống như bị tắc lại, "Bùi......"
"Đúng vậy, chính là Bùi Thính Tụng lần trước quay lại đồ sát đám rác rưởi các người đấy. Nghe nói ngài đây muốn tìm người phong sát tôi? Đã thành công chưa?" Bùi Thính Tụng hướng tay về mặt bàn phía sau ấn một cái, ngồi hẳn lên bàn, "Cuối cùng phát sóng cũng đâu có dám cắt hết cảnh của tôi đâu nhỉ."
Phương Giác Hạ biết hắn có thứ dựa vào để tự tin, nhưng anh cũng không dám nghĩ gia hỏa này sẽ lấy phần tự tin đó tuỳ ý mang ra dùng như vậy.
Đối phương nhất thời như bị nghẹn, biết mình không đắc tội nổi thằng nhóc này, vì thế không dám gây sự với hắn, "Cậu trả điện thoại lại cho Phương Giác Hạ đi, tôi còn việc phải nói với cậu ấy."
"Việc của ông là quy tắc ngầm nam nghệ sĩ phải không? Phúc lợi cá nhân cũng không tồi ha."
Hắn thế mà biết chuyện, Phương Giác Hạ nhíu mày.
Bùi Thính Tụng là người tính cách thẳng thắn, làm việc cùng hắn hai năm anh biết rõ nhất điểm này. Nhưng dù vậy, anh vẫn bị ba chữ quy tắc ngầm từ miệng hắn nói ra chọc trúng, vì thế định thoát ra khỏi cánh tay đang vui vẻ gác lên người mình kia, kéo xa khoảng cách đang quá mức thân mật.
Nhưng Bùi Thính Tụng thấy bả vai anh rời đi đã phản ứng chỉ trong nháy mắt, bắt được cái tay muốn chạy trốn, Hắn duy trì tư thế cúi đầu nghe điện thoại, hơi liếc mắt, ánh mắt sắc bén đối diện với tầm mắt của Phương Giác Hạ, sau đó tiếp tục nói, "Tin tức muốn biết thì đã biết rồi, có sẵn chỗ chờ tôi bạo thôi, đúng không."
Phương Giác Hạ không biết câu [ đúng không ] này là nói cho ai nghe, chỉ cảm thấy cổ tay bị nắm của mình nhói lên như bị gai đâm.
"Can hệ cm gì đến cậu?"
Anh cũng tò mò, bởi vì chuyện này thật sự đối với Bùi Thính Tụng có can hệ gì đâu.
"Đương nhiên là có."
Cổ tay bị cầm chặt hơn.
Bùi Thính Tụng duỗi chân dài ra, "Ông không thấy hot search sao? Công ty kêu tụi tôi xào CP, cho nên trước khi trò buôn bán này kết thúc......" Hắn hướng mặt về phía Phương Giác Hạ, cười như thằng nhóc lưu manh, "Anh ta bị buộc chặt với tôi rồi."
"Danh dự của anh ta quan hệ danh dự của tôi, sinh hoạt cá nhân của anh ta cũng ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của tôi trong mắt đại chúng, một khi đã ảnh hưởng đến lợi ích chung, tôi muốn mấy thứ này trước mặt người khác phải có tiêu chuẩn cao một chút."
Ngữ khí của hắn tràn đầy hài hước, "Ông nhìn tôi giống loại người sẽ bị ông bao dưỡng sao?"
Âm thanh từ đầu dây bên kia ban đầu là kích động tức giận, sau đó hoàn toàn cứng lại, nói không ra lời. Ở trong giới này, có người có danh, có người có lợi, có người lại có thủ đoạn, nhưng vô luận thế nào, bọn họ đều có điểm giống nhau, chính là hiểu rõ và tuân thủ đại khái quy tắc luật chơi của vòng giải trí. Nhưng Bùi Thính Tụng cố tình lại là tên quái thai thích phạm quy, sau lưng hắn lại có hậu thuẫn cường đại chống đỡ. Điều này khiến hắn không chỉ ngang ngược, mà còn không dễ chọc vào.
Thấy đầu kia không còn tiếng nói chuyện nữa, Bùi Thính Tụng bĩu môi, "Vậy chào nhé, phó đạo diễn Dương."
Dứt câu, ngữ khí của hắn lại hạ xuống lạnh băng.
"Thành thật một chút, bớt nằm mơ đi."
Bùi Thính Tụng giơ tay cắt đứt cuộc gọi, tháo tai nghe xuống. Hắn giương cằm, không nói một lời mà nhìn chằm chằm Phương Giác Hạ, tuy không nói ra nhưng cái nhướng mày ám chỉ đã quá mức rõ ràng, là chờ anh mở miệng trước.
Phương Giác Hạ biết lúc này mình nên nói cái gì, nhưng anh cúi đầu nhìn tay Bùi Thính Tụng, thấy hắn hình như không có ý định buông tay ra. Bùi Thính Tụng thấy anh như thế, khoé miệng lại một lần nữa câu lên, ngón tay mân mê thưởng thức tai nghe của anh.
"Cảm ơn."