Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Triệu Xu Nùng nhìn Khương Ngữ thay đổi sắc mặt, cuối cùng cũng thoải mái, nói một cách châm biếm: “Hay là cô tự ngả bài đi? Chính miệng mình nói thì có thành ý hơn đó.”
“Mặc dù bốn người bọn họ không quen biết lẫn nhau, nhưng đều rất sùng bái Tần Thời Dư, tôi tin là rất nhanh thôi mọi người sẽ trở thành bạn tốt của nhau.”
Khương Ngữ hít sâu một hơi, quả thật, nguyên chủ có thể quen được đám người Diệp Nguyên Dục cũng là vì Tần Thời Dư.
Năm nay nguyên chủ được dịp tiếp xúc với một chương trình phỏng vấn cá nhân tên là , tất cả khách mời trong chương trình đều là các đại lão tinh anh tuổi trẻ tài cao đến từ các ngành nghề khác nhau, Diệp Nguyên Dục, Giản Thương và Hạng Thần đều là khách mời trong đó.
Tuy nguyên chủ xinh đẹp thật, nhưng cũng chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi trong chương trình mà thôi, không thể nào để lại ấn tượng sâu đậm gì cho mọi người, chỉ là sau này thỉnh thoảng nghe được nhân viên công tác nhắc đến Tần Thời Dư, nên mới biết được Tần Thời Dư cũng rất nổi tiếng trong giới học sinh xuất sắc có chỉ số IQ cao, vì thế cô ta nói mình là em gái của Tần Thời Dư.
Sau đó có rất nhiều người yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng quan tâm chăm sóc cô ta nhiều hơn, đây cũng là lý do mà mới đầu cô ta có thể nhận được sự yêu thích của đám nhân vật chính.
Lợi dụng đối tượng sắp kết hôn để đi quyến rũ đàn ông khắp nơi… Thao tác lẳиɠ ɭơ này khiến Khương Ngữ cũng phải nghẹn lời không biết nói gì hơn.
Nhưng bây giờ người đội cái nồi này lại biến thành cô, Khương Ngữ thực sự không thể nào tưởng tượng nổi khung cảnh bọn họ chạm mặt nhau.
Chào Tần Thời Dư, quan hệ giữa tôi và em gái Khương Ngữ của anh không tệ.
Hello Tần Thời Dư, mối quan hệ của em và Khương Ngữ cũng không tệ lắm! Chúng em còn từng chơi game với nhau.
Hi Tần Thời Dư, tôi rất thích em gái anh…
Tần Thời Dư mỉm cười: Cô ấy là một nửa khác trên giấy chứng nhận kết hôn của tôi.
Khương Ngữ run lẩy bẩy dừng lại trước khi tưởng tượng ra cảnh tượng đáng sợ hơn, cô cúi đầu bắt đầu nhanh tay soạn tin nhắn mới nối tiếp tin vừa rồi: [Ngả bài, tôi quen hết mọi người.]
[Vừa nãy đang chơi trò chọn nói thật hay thử thách với bạn, xem ai sẽ đến đây, là nói đùa thôi.]
Triệu Xu Nùng trợn tròn mắt nhìn Khương Ngữ: “Cô!”
Khương Ngữ liếc cô ta một cái, bỗng đầu lại nảy số, tiếp tục gõ chữ: [Nếu mọi người thấy hứng thú thì có thể tới đây, vừa hay bàn mạt chược có một thiếu ba, tôi nhớ là mọi người đều biết đối phương, chỉ là chưa có dịp gặp mặt, lần này có thể gặp nhau trò chuyện tìm hiểu nhau một chút.]
Cô có hợp đồng với Tần Thời Dư, nhưng không có hợp đồng với ba người kia, cứ ‘cắt đứt’ với họ trước cũng được, đã có sẵn cô Triệu rồi, không thể để lãng phí lao động thế được.
Đối phó với một người chắc chắn dễ hơn là đối phó với bốn người rồi.
Sau khi ấn nút gửi, cô lập tức giải tán nhóm, sau đó ngẩng đầu nói với Triệu Xu Nùng: “Chơi mạt chược là cơ hội tốt để trò chuyện trao đổi, mau đi vạch trần bộ mặt thật của tôi cho bọn họ đi!" Nhất định phải khiến cho bọn họ đều làm lơ cô đấy nhé!
Chuyện nɠɵạı ŧìиɧ nửa thật nửa giả đã được giải quyết một cách hoàn hảo! Lại còn không phải nói chuyện với người lạ nữa chứ, quả không hổ danh là cô!
Bỗng dưng Triệu Xu Nùng cảm thấy bản thân giống như công cụ hình người vậy: “Cô không sợ bọn họ biết được bộ mặt thật của cô, thì cô không thể tiếp tục tham gia chương trình này nữa hay sao?”
Khương Ngữ nói: “Không sợ, đây là báo ứng mà tôi nên nhận!”
Một người mắc chứng sợ giao tiếp như cô lăn lộn ở tổ chương trình làm gì, cô còn đang nghĩ cách chạy trốn đây này.
Triệu Xu Nùng nhíu mày, cười khẩy hỏi: “Tần Thời Dư cũng sẽ tới, hay là để bốn người họ cùng đánh mạt chược với nhau đi?”
Khương Ngữ tìm kiếm ký ức liên quan của nguyên chủ, kết hợp thêm tình tiết trong sách, nói một cách tự tin: “Yên tâm, anh ấy sẽ không đến đâu!” Tần Thời Dư trực tiếp coi cô như không khí, sao có thể quan tâm cô cơ chứ.
Khương Tuyết thấy anh đến khách sạn, tám chín phần mười là do chuyện khác, dù sao đám người đạo diễn của tổ chương trình đều ở chỗ này, chắc chắn là đến để bàn chuyện công việc!
Triệu Xu Nùng: … Cô kiêu ngạo cái gì?
Song cô ta lại thấy hơi đau đầu, sao lại thấy cô nàng cực phẩm này khác với trong tưởng tượng thế nhỉ?
Trong lúc đang giằng co, cửa phòng lại bị gõ vang, Khương Ngữ bước xuống định rời đi, cũng ra hiệu cho Triệu Xu Nùng: Trông cậy vào cô đó, sứ giả chính nghĩa.
Từ giờ phút này trở đi, ba cái lốp xe dự phòng của cô sắp rời khỏi cô rồi, quá tuyệt vời.
Kết quả cô vừa mới đi giày xong, đã nghe thấy tiếng hô của Khương Tuyết: “Anh Thời Dư…”
Khương Ngữ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chàng trai trẻ tuấn tú đứng trước cửa phòng, chuyện gì thế này?
Chàng trai trẻ lười biếng tựa vào cạnh cửa, đôi mắt lướt qua ba người trong phòng, cười như không cười nói: “Có một thiếu ba à?”
Đầu óc Khương Ngữ xoay như chong chóng, buột miệng nói: “Không, là có ba thiếu bốn, chơi ma sói!”
Nhất định không thể để bọn họ có cơ hội nói chuyện với nhau!
Phải giữ được mười triệu này!
Không biết Tần Thời Dư có tin hay không, anh lười biếng lấy điện thoại ra bấm vài cái, vẻ mặt rất thích thú.
Wechat của Khương Ngữ lại nhảy ra một thông báo mới: [“Quyền sinh sát trong tay” đã đổi tên nhóm thành “Hiện trường lật xe thảm khốc”]
Khương Ngữ: …
Thế mà anh lại lập lại nhóm vừa nãy.
Anh muốn làm cái gì? Khương Ngữ không nhịn được ngẩng đầu, sau đó không khỏi sửng sốt.