Nông Gia Tiên Điền

Chương 70: Giá đồ ăn khác biệt lớn

Người phụ nữ trung niên kia hình như là vợ của lái buôn rau, cổ họng tương đối sắc, phụ họa nói: “Giá lão Vạn nhà tôi đưa ra quá cao, nếu như tôi tới mua, tuyệt đối là giá thị trường, đáng bao nhiêu mua bấy nhiêu. Được rồi, nếu như lão Vạn đã đưa cho ông giá, bán hay không chỉ một câu nói của ông.”

Ba của Lý Thanh Vân hơi do dự nói: “Này… giá hai người đưa ra là giá sỉ gì chứ, giá thu mua không khác gì giá năm vừa rồi bao nhiêu. Dưa chuột hai tệ một ký, cà chua, cà tím, ớt xanh bốn tệ một ký, đậu đũa và ớt sáu tệ một ký, đây là vụ rau đầu tiên, sớm hơn nhà người ta ít nhất nửa tháng, như thế nào cũng phải cao hơn chút chứ?”

Người phụ nữ trung niên không kiên nhẫn kêu ầm lên: “Lão Lý này, lời ông nói tôi không thích nghe đâu, cao ông lại muốn cao hơn, tham lam cũng không thể tham lam như vậy được. Ông suy nghĩ kỹ đi, qua thôn này, ông không có phòng trọ này nữa đâu. Chồng à, chúng ta đi nhà khác nhìn xem, nếu như kéo đầy xe thì không thu mua nhà ông ta nữa! Người gì chứ, cho ông giá cao nhất rồi còn không biết tốt xấu! Lời tôi đặt ở đây, nếu như có ai ra giá cao hơn nhà tôi, tôi sẽ nhảy xuống sông mò rùa nuốt sống!”

Nói xong, người phụ nữ trung niên kéo cánh tay người đàn ông trung niên, bước xuống nhanh hơn, vô cùng tức giận nói ra lời ngoan độc.

Khi đi qua trước mặt Lý Thanh Vân và Lý Vân Thông, còn oán hận nhổ một bãi nước miếng, miệng không sạch sẽ nói lời thô tục gì đó, giống như trách ba của Lý Thanh Vân làm trễ nải thời gian của bọn họ.

“Từ từ!” Lý Thanh Vân đột nhiên gọi lái buôn rau đang định lên xe lại, sắc mặt không tốt nói: “Nếu như có người thu mua giá cao hơn hai người, hai người có thật sự nhảy xuống sông bắt rùa nuốt sống không vậy?”

Khi Lý Thanh Vân kêu từ từ, hai lái buôn rau vui vẻ trong lòng, quay người lại đang định nói mát vài câu thì nghe Lý Thanh Vân nói ra tiền đặt cược là nuốt sống rùa, lập tức giận dữ vô cùng.

Người phụ nữ trung niên nhảy qua hét lên: “Chú em này, nói cái gì vậy? Cậu có biết giá thị trường rau dưa không thế? Cậu có biết dọc theo đường đi bị hao hụt bao nhiêu không? Cậu có biết nguyên nhân không ổn định của giá sỉ rau dưa mỗi ngày một giá không? Cậu nói có người ra giá cao hơn tôi, cao một xu cũng là cao, như vậy có ý nghĩa gì?”

Lý Thanh Vân cười lạnh một tiếng: “Ha ha, hai người là lái buôn rau, có lẽ cháu không biết nhiều bằng hai người. Nhưng giá hai người ra nhà chúng cháu không vừa lòng, cô cũng đừng nói kháy dơ bẩn. Cháu đã dám ra tiền đặt cược, thì cháu dám nói cho cô biết, có người ra giá cao hơn hai người, hơn nữa cao đến không phải chỉ sáu hào mười hào. Nếu như cháu không bán được đến giá này, cháu sẽ xuống sông bắt rùa nuốt sống.”

Ba và mẹ của Lý Thanh Vân vội chạy vào khuyên can, nhưng chờ đến khi bọn họ chạy xuống ruộng bậc thang, Lý Thanh Vân đã nói hết ra, bọn họ không thể làm gì được. Trần Tú Chi còn nhỏ giọng nhắc nhở Lý Thanh Vân, đừng đắc tội người ta hết mức, hiện giờ lái buôn rau xuống nông thôn thu rau cỏ không nhiều, đắc tội người ta quá mức, chỉ có thể tự mình vào thành bán, vừa phải mượn xe vừa phải tốn dầu, đi tới đi lui một phen, lăn qua lộn lại không có lời.

Hai lái buôn rau vốn đang lo nghĩ, vừa nghe ông Lý bà Lý nhỏ giọng khuyên bảo, lập tức lại hăng hái, kêu ầm lên: “Ôi, chú em rất có năng lực, hôm nay tôi không đi nữa, cứ ngồi ở đây chờ lái buôn rau ra giá cao của cậu đến, Vạn Lai Ức tôi muốn nhìn xem là người tài ba nào có thể thu mua giá cao hơn tôi.”

Lý Thanh Vân vốn không định nổi nóng với lái buôn rau, nhưng nghe bọn họ nói năng lỗ mãng, răn dạy ba mẹ, những nhẫn nhịn trong lòng đã sớm hết sạch, sẽ khiến những lái buôn rau này khó chịu.

Lý Vân Thông kéo góc áo hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Anh, giá này có vẻ không thấp, dưa chuột hai tệ, cà chua, cà tím bốn tệ… Ừm, tóm lại em cảm thấy giá không tệ.”

Lý Thanh Vân đẩy hắn sang bên, dạy dỗ: “Em biết cái cóc khô gì! Rau dưa chính là kiếm cái tươi mới, mới đầu vụ thì đắt một chút, đợi đến khi toàn bộ rau dưa của mọi người đều đưa ra thị trường, mấy hào một ký đều khó bán ra. Rau dưa nhà anh sớm hơn thị trường nửa tháng, cái này là ưu thế. Em nhìn thôn trại chúng ta xem, hiện giờ có mấy nhà có thể hái rau?”

Lý Thanh Vân nói xong, đang định gọi điện thoại, đã thấy điện thoại được người gọi tới. Hắn vừa nhìn xem, còn thật trùng hợp, chính là tổng giám đốc Chu Lệ Văn của Thục Hương Các gọi tới.

Ngày hôm qua khi xuống núi, Lý Thanh Vân đã biết nàng gọi điện thoại đến không ít lần, còn gửi rất nhiều tin nhắn, đều hỏi khi nào Lý Thanh Vân có thể cung cấp rau dưa tiếp, bởi vì tồn kho trong nhà hàng nàng đã thấy đáy rồi. Ngày hôm qua sau khi trở về bận quá, còn chưa gọi điện thoại lại cho nàng, không nghĩ tới mới sáng sớm nàng đã gọi tới.

Vừa ấn nghe, đã chợt nghe thấy tiếng hoan hô may mắn của Chu Lệ Văn: “Cảm ơn trời đất, đại lão gia Lý cuối cùng đã nghe điện thoại của tôi. Tôi không muốn nghe lý do cậu mất tích, tôi chỉ muốn biết, khi nào thì cậu mới có thể khôi phục cung cấp rau dưa cho chúng tôi?”

“Ha ha, tổng giám đốc Chu oán khi không nhỏ nhỉ! Như vậy đi, hôm nay cho thằng em có cơ hội được nhận lỗi, chị kêu giám đốc bộ phận thu mua dẫn người đến Lý gia trại ở trấn Thanh Long, tôi chờ mọi người ở đất trồng rau. Đầu tiên tôi phải nói trước, rau dưa chúng tôi đào tạo đã gần như ổn định, mùi vị rau dưa hiện giờ khả năng kém hơn hàng cung cấp khi trước, nhưng tuyệt đối cao hơn rau dưa bình thường trên thị trường một mảng lớn…”

Lý Thanh Vân còn chưa nói hết lời, chợt nghe Chu Lệ Văn vội vàng nói: “Cuối cùng cậu đã chịu nói cho tôi biết địa chỉ đất trồng rau, ha ha, tốt quá, bây giờ tôi sẽ dẫn người qua, không quan tâm cậu nói như thế nào, tôi kêu đầu bếp và giám đốc thu mua kiểm tra, đạt tới tiêu chuẩn của chúng tôi là được. Đương nhiên, bản thân tôi cũng sẽ nếm thử, tôi không tin rau dưa cậu cung cấp có thể kém đến đâu. Giữa trưa chúng ta gặp mặt.”

Nói xong, Chu Lệ Văn đã hấp tấp tắt điện thoại, chuẩn bị tự mình dẫn người đến.

Lý Thanh Vân cầm điện thoại ngây ngẩn cả người, trong lòng thầm nhủ tổng giám đốc của Thục Hương Các sắp điên rồi, đã nói là rau dưa có vị kém hơn trước, sao nàng vẫn còn lòng như lửa đốt đến tự mình tới nếm thử chứ?

Đêm hôm qua, hắn đã ăn rau dưa mẹ làm, là rau nhà bọn họ trồng, từng giội nước suối không gian hai lần, mùi vị lại vượt trên rau màu nhà người bình thường gieo trồng một mảng lớn. Về phần dưa hấu và dưa lê, mùi vị cũng vô cùng ngon, chính là không thể so sánh được với rau dưa hoa quả ở trong không gian.

Ông Lý bà Lý thấy Lý Thanh Vân cầm điện thoại ngẩn người, cho rằng không mời được lái buôn rau đến, vội vàng đi qua an ủi.

“Phúc Oa, thôi bỏ đi, đánh cuộc gì với đội lái buôn chứ, thật ra giá bọn họ đưa ra không tệ lắm, dù sao rau dưa nhà mình trưởng thành sớm hơn năm ngoái mười ngày. Hiện giờ bán ra vẫn có thể kiếm được nhiều một chút.”

“Đúng thế, nếu không bây giờ chúng ta bắt đầu đi hái, đừng nghĩ đến giá tiền quá cao. Ai kia, Vân Thông gọi hai người đến đây giúp chú, cùng nhau hỗ trợ hái, rổ và giỏ ở ngay đầu ruộng, hái xong thì đổ lên trên cỏ đầu bờ, chờ lái buôn cân.”

Lý Vân Thông đáp lời, chần chừ chạy vào trong thôn, chạy được vài bước lại dừng lại, cẩn thận hỏi Lý Thanh Vân một câu: “Thật sự gọi người đến hái rau sao?”

Lý Thanh Vân bó tay với người nhà, nhưng chuyện này chậm rãi giải thích là được, không cần sốt ruột, hắn đang định nói gì, hai lái buôn lại hăng hái.

“Ha, hái cái gì mà hái, có hái chúng tôi cũng không thu. Trừ phi cậu xuống sông bắt rùa lên nuốt sống.” Người phụ nữ trung niên kia đúng lý không bỏ qua người, cười khẩy nói.

Nam lái buôn cũng đắc ý cười nói: “Ha ha, người trẻ tuổi, hiện giờ biết được cái giá của trẻ tuổi ngông cuồng rồi chứ? Như vậy đi, cũng không cần cậu bắt rùa ăn sống, nhảy xuống sông bắt con cá lên, cũng coi như thành ý nhận lỗi của cậu, chúng tôi vẫn thu theo giá trước đó đã nói.”

“Ha ha, khiến hai người thất vọng rồi, lái buôn cháu liên hệ sẽ lập tức đến đây, giá bọn họ thu mua tuyệt đối sẽ khiến hai người vô cùng xấu hổ. Xét thấy khoan dung mới vừa rồi của chú, tôi cũng sẽ không để chú nuốt sông rùa, bắt con cá lên là được. Haizzz, rùa hoang dại quá đắt, một con trên trăm tệ, ở trong thành chắc có thể bán được ba trăm năm trăm một con.”

“Cậu, cậu…” Lái buôn kia tức giận đến da mặt đỏ bừng, lại tức giận thật sự, nhất định ở lại đây nhìn xem lái buôn rau Lý Thanh Vân mời đến đây là thần thánh phương nào, lại ra giá cao hơn mình thật nhiều. Trong lòng hắn rõ ràng, mùi vị rau dưa của nhà này đúng là không tệ, nhưng mùi vị có ngon nữa thì cũng là đồ ăn, còn có thể cao lên đến tận trời sao?

Giọng nói vừa dứt, điện thoại của Lý Thanh Vân lại vang lên, lần này người gọi điện thoại đến đây là ông chủ Điền Mục của Phúc Mãn Lâu.

“Là chú em Thanh Vân sao, anh là anh Điền của em đây! Ha ha, có chuyện gì vậy, là mấy nhân viên của anh đồ không có mắt này đắc tội em sao, vì sao lại không nhận điện thoại của anh Điền vậy?” Giọng nói và giọng điệu của Điền Mục khiến cho người ta có cảm giác tin phục, xưng hô vừa đúng, có thể kéo gần mối quan hệ giữa người với người.