"Ồ?"
Vũ Văn Uyên nhìn thứ tử của mình, lại nhìn Thương Như Ý trên mặt vẫn còn hơi đỏ, đang cười định nói gì đó, lại nghe thấy Vũ Văn Diệp thản nhiên nói: "Phụ thân, chuyện này không thể theo ý của một người, nên lắng nghe ý kiến của người trong cuộc thì hơn. Người khác, chưa chắc đã đồng ý."
Vũ Văn Uyên lại cảm thấy bất ngờ: "Chuyện này, không phải bọn họ quyết định rồi sao?"
Sóng mắt của Vũ Văn Diệp nhẹ nhàng chuyển về phía Thương Như Ý: "Đúng không? Như Ý muội muội?"
“...”
Giờ khắc này, Thương Như Ý chỉ cảm thấy nhịp tim như sấm.
Trước đó, nàng chỉ kiên định tỏ ý mình muốn không gả cho Vũ Văn Khiên, mà chuyện tái giá cho Vũ Văn Diệp, lúc nãy màng mới vừa biết được, quả thật không thể xem là nàng “đồng ý”.
Nhưng, tại sao Vũ Văn Diệp lại biết?
Nàng nâng mắt nhìn vào đôi đồng tử thâm thúy như hắc diệu thạch kia, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh không tên từ lòng bàn chân dâng lên, lập tức cúi đầu, tránh né ánh mắt của hắn.
Lúc này, Thẩm Thế Ngôn đi tới bên cạnh Thương Như Ý, cúi đầu ôn hòa nói: "Như Ý à, con có gì muốn nói, thì nói cho Thịnh Quốc Công biết, cữu phụ ở đây, tất nhiên cũng sẽ làm chủ cho con."
Vu thị cũng nói: "Đúng, đúng vậy."
“...”
Thương Như Ý im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía Thịnh Quốc Công Vũ Văn Uyên đang đứng sau lưng Vũ Văn Diệp, cái người cao lớn uy vũ kia, cho người ta một loại cảm giác có thể dựa vào.
Vũ Văn Uyên, Thịnh Quốc Công...
Cao Tổ…
Khi trong đầu hiện lên hai chữ này, Thương Như Ý cuối cùng cũng quyết định, trịnh trọng nói: "Tất cả, nghe theo sự sắp xếp của thế bá."
Chỉ một câu nói này, nàng cảm thấy huyết dịch toàn thân giống như đang sôi trào.
Nửa đời sau của nàng, có lẽ, là tương lai của tất cả mọi người xung quanh này, đều đã thay đổi trong thời khắc này!
Vũ Văn Uyên nghe vậy thì vui mừng, nói: "Được, cứ quyết định như vậy đi!"
Hô hấp của Thương Như Ý vẫn chưa bình thường lại được, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Vũ Văn Diệp đang đứng trước mặt mình, trên mặt hắn vẫn không có chút nhiệt độ nào, giống như biểu cảm cũng không thay đổi không thay đổi.
Thế nhưng, trong đôi đồng tử thâm thúy kia lại giống như có một chút suy ngẫm lấp lóe lướt qua người nàng.
Vũ Văn Uyên hào sảng nói: "Nếu chuyện này đã quyết định, vậy thì định ngày đi."
Thẩm Thế Ngôn có chút bất ngờ: "Nhanh như vậy sao?"
Vũ Văn Diệp nói: "Thẩm thế bá thứ lỗi, lần này phụ thân đến Đông Đô chủ yếu là vì báo cáo công việc với hoàng đế bệ hạ, những chuyện ở Long Môn vẫn chưa giải quyết xong, không thể ở lâu."
"Vậy à."
Thẩm Thế Ngôn gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Không chỉ ông ấy, ngay cả Thương Như Ý cũng biết, chiến công của Thịnh Quốc Công rất cao, nhưng cùng lúc đó, cũng phải đối mặt với nguy hiểm công cao chấn chủ, mấy năm này sự nghi kỵ của hoàng đế đối với ông ta càng ngày càng tăng, đã đến mức độ tràn ngập nguy hiểm.
Vũ Văn Uyên lại chỉ về phía thượng viện bên ngoài đại đường: "Số sính lễ này cứ để xuống. Ta đã nhờ người xem ngày rồi, mùng bốn tháng sau là ngày tốt, chúng ta sẽ tổ chức lễ thành thân vào ngày đó."
Lúc này Thương Như Ý mới phát hiện, có mười hai cái rương gỗ tử đàn to lớn được đặt ngay ngắn trong thưởng viện.
Không ngờ rằng, thế mà ông ta lại trực tiếp mang tất cả sính lễ đến.
Vũ Văn Uyên lại nói với Thương Như Ý: "Như Ý à, nếu như thân thể của con không có gì đáng ngại, vậy thì sớm lên đường đến Thái Nguyên, Vũ Văn gia bọn ta chắc chắn sẽ trịnh trịnh trọng trọng cưới con vào cửa."
Thương Như Ý nói khẽ: “Vâng."
Vũ Văn Uyên: “Vậy được, ta vẫn còn việc khác, nên đi trước đây."
Nói xong, hai phụ tử bọn họ đứng dậy rời đi, vợ chồng Thẩm Thế Ngôn tất nhiên là khách khách sáo sáo tiễn bọn họ ra ngoài.
Mấy trưởng bối đi trước, chân bước không nhanh, vừa đi còn vừa nói gì đó, Thương Như Ý cũng đi theo sau lưng cữu phụ, mắt thấy sắp đến cổng chính, Vũ Văn Diệp đang đi trước mặt nàng đột nhiên dừng bước, Thương Như Ý không kịp đề phòng, suýt nữa đâm vào lưng hắn.
Nàng vội vàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vũ Văn Diệp đang cúi đầu nhìn nàng.
Đôi đồng tử thâm thúy như hắc diệu thạch kia, không biết sao, giống như có thể xuyên thủng thân thể của nàng, nhìn thấu linh hồn của nàng.
Thương Như Ý bị hắn nhìn đến nỗi nhịp tim đập thình thich.
"Sao vậy?"