Mật Đào

Chương 1-2

Đăng ký xong, nhận được giấy thông báo, trên giấy thông báo viết 9 giờ 40 đến phòng học, 10 giờ 10 tham gia lễ khai giảng của học sinh lớp 12, còn có sắp xếp ký lúc xá cho học sinh, sau khi cùng Lão Nghiêm chào hỏi, Bối Đào cùng Dư Sơ kéo vali hành lý xuống lầu.

Chờ đến lúc không còn nhìn thấy hình ảnh của lão Nghiêm, Dư Sơ mới kích động mở miệng: “Cậu có nhìn thấy số phòng ký túc xá của mình không? Phòng 602! Cậu sẽ ở cùng phòng với Ngôn Trúc đó!” Khi nói những lời này, gương mặt Dư Sơ không kìm nén được nét hâm mộ.

Chuyện này cũng không kỳ lạ, bởi vì Ngôn Trúc tại Nhất Trung vô cùng được hâm mộ.

Ngôn Trúc được trường bọn họ công nhận là hoa khôi, lớn lên thật xinh đẹp, thành tích học tập rất tốt, quan trọng là cô ấy cùng với Chu Tê Thời và Ôn Bồ là bạn từ nhỏ, ba người bọn họ cùng nhau lớn lên.

Chu Tê Thời liên tục hai năm liền xếp hạng nhất toàn khóa, Ôn Bồ cũng là nằm trong top 30, hai người bọn họ đều có tướng mạo ưu việt, ở trường học cực kỳ được hoan nghênh, không biết trở thành đối tượng thầm mến của ít nhiều nữ sinh, mà Ngôn Trúc lại thường xuyên cùng bọn họ cùng ra cùng vào, có thể không hâm mộ sao?

Ký túc xá trường học điều kiện rất tốt, có phòng vệ sinh trong phòng 4 người, tầng trên là giường đệm, phía dưới là bàn học, lúc Bối Đào đi vào, trong phòng không có ai, nhưng mà ở kế bên giường cô có để một vali hành lý màu đen, Bối Đào nhìn tên được dán trên giường, Ngôn Trúc.

“Bối Đào, cậu có ổn không?” Phòng của Dư Sơ ở lầu 5, cô nàng để xong hành lý liền lên đây tìm Bối Đào.

“Ổn… Mình ổn” Bối Đào thu hồi tầm mắt, vội vàng đem vali của mình để dựa vào giường, sau đó đi ra ngoài.

Lúc hai người lần nữa trở lại lớp học, lão Nghiêm không có ở trong lớp, các bạn học cũng tới hơn nửa lớp, lúc này thật náo nhiệt, Bối Đào liếc mắt một cái liền thấy được Chu Tê Thời đang ngồi ở chỗ của anh, xung quanh còn có vài nam sinh, Chu Tê Thời tuy là học bá đứng đầu toàn khóa, nhưng anh không lạnh lùng, cao lãnh, hòa hợp với nam sinh trong lớp, nhân duyên rất tốt, lúc này các bạn nam đang ngồi xung quanh anh nói chuyện phiếm, anh ngồi sát cửa sổ, ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa kính pha lê trong vắt chiếu lên người anh, biểu tình anh tùy.

Bối Đào và Dư Sơ vừa mới ngồi xuống, Ngôn Trúc và mấy bạn nữ cũng từ bên ngoài đi vào, cô ấy hướng Chu Tê Thời đi qua, các bạn nam đang ngồi xung quanh thấy cô ấy lại đây cũng tự giác tránh ra, Ngôn Trúc ngồi xuống ghế ở phía trước Chu Tê Thời.

Dư Sơ nghiêng người qua phía Bối Đào, một tay chống cằm, nhỏ giọng cảm khái nói: “Nếu mình cao hơn một chút thì tốt quá, như vậy lão Nghiêm có thể xếp chỗ mình ngồi ở phía sau” Nói không chừng có thể ngồi gần học thần một chút.

Ở lớp bọn họ, chỗ ngồi được sắp xếp theo chiều cao, Dư Sơ cùng Bối Đào đều không cao, bởi vậy bị sắp xếp ở ngay dưới mí mắt các thầy cô, ở bàn đầu tiên… Điều này không tốt cho lắm.

Rất mau, chủ nhiệm lớp là lão Nghiêm xuất hiện ở hành lang, bầu không khí náo nhiệt trong lớp nháy mắt đều biến mất, tất cả mọi người nhanh chạy về chỗ ngồi của mình, quy củ mà ngồi xuống.

Lão Nghiêm không nhanh không chậm mà bước lên bục giảng, đôi mắt sắc bén xuyên qua cặp mắt kính đen nhìn về học sinh của mình, thầy hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, “Đi từ xa đã nghe được giọng nói của các em, qua một kỳ nghỉ hè đều nóng nảy hơn? Nhưng thầy phải nhắc nhở các em, lớp 12, thời gian đến lúc thi đại học còn không đến 10 tháng, đừng nghĩ rằng 10 tháng rất dài, lớp 12 qua rất nhanh, thầy hy vọng các em có thể kìm chế, thu tâm lại một chút, mang toàn bộ tâm tư dành cho học tập, có nghe hay không?”

Lời nói nghiêm khắc của lão Nghiêm làm cho tất cả học sinh đều ngồi thẳng sống lưng.

“Dạ nghe!” Trăm miệng một lời, đinh tai nhức óc.

Lão Nghiêm lộ ra vẻ mặt hài lòng, hướng ra phía sau nhìn về phía Chu Tê Thời, nhắc nhở anh đi đến sân thể dục để chuẩn bị, Chu Tê Thời nghe vậy, từ chỗ ngồi đứng lên, đi trước bọn họ một bước.

9 giờ 50, cả lớp ở hành lang xếp thành hàng hướng sân thể dục đi đến.

Lúc này, đứng ở sân thể dục đều là học sinh vừa mới bước lên lớp 12, mấy ban trọng điểm đứng giữa vị trí kéo cờ, dựa theo chiều cao, Bối Đào đứng ở hàng đầu tiên của ban thứ nhất, bởi vậy, cô có thể nhìn thấy rõ ràng Chu Tê Thời đứng để kế bên bục kéo cờ, đứng kế bên anh là học sinh đứng hạng nhì và hạng ba của khối, ba người bọn họ là người kéo cờ cho lễ khai giảng.

Nhạc dạo của nghi thức kéo cờ vang lên, đôi tay Chu Tê Thời nâng Quốc kỳ đỏ tươi nghiêm trang đi đến bục kéo cờ.

Chỉ có ngay lúc này, Bối Đào mới dám quang minh chính đại nhìn xem Chu Tê Thời không chớp mắt, trong tiếng quốc ca, Chu Tê Thời mang cờ đỏ trong tay giơ cao lên, lưng anh thẳng tắp, gió nhẹ thổi qua hồng kỳ, cũng thổi qua đồng phục đen trắng của thiếu niên.

Sau khi hiệu trưởng đọc xong diễn văn, Chu Tê Thời nhận microphone, trở thành học sinh đại diện phát biểu.

“Kính thưa các Thầy Cô, Bạn học thân mến, mọi người buổi sáng tốt lành, em là Chu Tê Thời, lớp 12 trọng điểm nhất ban…”

Giọng nói thanh thuận, trầm thấp của Chu Tê Thời thông qua microphone truyền đến, Bối Đào hết sức chăm chú lắng nghe, bỗng nhiên phía sau có người dùng ngón tay khều nhẹ cô, ngay sau đó cô nghe được giọng nói đè thấp của Dư Sơ:

“Cậu nhìn xem bên kia, thật nhiều học sinh mới, mị lực của học thần lớp chúng ta đúng là trước sau như một”.

Bối Đào nhìn theo hướng mà Dư Sơ đã nói, không có gì bất ngờ nhìn đến mênh mông học sinh, có học sinh mặc đồng phục lớp 11, cũng có học sinh mới còn chưa có đồng phục, không hề nghi ngờ, đa số mọi người đều là hướng về phía Chu Tê Thời.

Không có bất kỳ ai sẽ hoài nghi mị lực của Chu Tê Thời.