Bên ngoài tại khu vực lễ tân, Mễ Tình đem chuyện Tiểu Như vừa rồi đến tìm Hướng Nhật Trần báo qua Hướng Thần Hy một tiếng, vừa vặn làm cho sắc mặt anh ta phức tạp đi mấy phần.
Lông mày Hướng Thần Hy chau lại, thâm sâu mà nghĩ đến.
Một cô nhóc vừa đến gặp anh ta? Cô gái đó là ai? Hướng Nhật Trần từ khi nào qua lại với một cô nhóc?
Đúng hơn, quy định tập đoàn có nêu rõ không cho phép trẻ con và người không phận sự bước vào. Cho dù đối phương có thân phận, địa vị ra sao, trước khi vào được tập đoàn, hoặc gặp qua chủ tịch đều phải thông qua trình tự trước, Mễ Tình không lý nào lại quên mất điều cơ bản như vậy.
Chưa kể, cô nhóc kia còn là đến vì Hướng Nhật Trần, hai người bọn họ có quan hệ ra sao? Hướng Nhật Trần không phải ở bên ngoài phong lưu đến mức cô gái đó tìm đến đây đó chứ?
Điều này thật vô vị.
Mấy năm qua anh luôn muốn nắm được điểm yếu của anh ta, có thể khiến anh ta càng khó coi càng tốt, vậy mà vì sao khi biết được điều này anh lại không vui vẻ chút nào, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Bỏ đi, tóm lại từ bây giờ trở về sau chuyện nhà của anh ta, anh không muốn tìm hiểu. Hướng Nhật Trần có qua lại với ai, xảy ra chuyện gì, vốn dĩ không liên quan đến anh.
Hướng Thần Hy thở hắt ra một hơi, không muốn xen vào: “Sau này những chuyện tương tự liên quan đến Hướng Nhật Trần giống như ngày hôm nay, cô không cần phải báo lại với tôi đâu, tôi không có hứng thú.” Trước khi rời khỏi, Hướng Thần Hy không quên nhắc nhở cô: “Còn nữa, sau này bất luận người quen này có quan hệ ra sao với chủ tịch cũng vậy, mọi thứ vẫn cần phải tuân theo nguyên tắc. Tôi hy vọng cô có thể cân nhắc, đừng biến nơi này thành nơi đặt chuyện tình cảm cá nhân lên hàng đầu. Nếu xảy ra hậu quả gì, cô sẽ không thể gánh nổi đâu.”
Thật ra Mễ Tình đều có thể hiểu được, cô thừa nhận mình vừa rồi đã có chút khinh suất, đến cả can đảm nhìn lên Hướng Thần Hy giải thích cô cũng không làm được.
Anh nói đúng.
Quả thật tình cảm cá nhân có thể ảnh hưởng đến công việc, thậm chí ảnh hưởng đến rất nhiều, quan trọng hơn chính là bí mật của doanh nghiệp hiện nay, nếu tắc trách rất có thể bị rò rỉ ra ngoài.
Chưa kể, nếu như đối phương thật sự là người của đối thủ cạnh tranh, tập đoàn Thẩm Thinh nhất định sẽ gặp phải bất lợi, có thể bị hủy hoại bất cứ lúc nào, đó là những gì Hướng Thần Hy muốn cô phải ghi nhớ.
Bản thân cô cơ bản chỉ là một nhân viên cấp thấp, hậu quả này cô kỳ thật không thể gánh vác nổi.
Mễ Tình thoáng nuốt khan, cô chỉ vừa nghĩ đến một năm làm việc của cô còn chưa bằng doanh thu một tuần của tập đoàn, đột nhiên không thể thở nỗi nữa.
Cũng may, Phó Ân phía sau Hướng Thần Hy tốt bụng đỡ lời giúp cho cô. Anh nói: “Phó chủ tịch, tôi biết nguyên tắc với anh rất quan trọng, nhưng mà anh không cần phải dọa cô ấy sợ như vậy. Dù sao chỉ là một cô nhóc, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu. Nếu như anh thật sự không an tâm, cứ hỏi cô ấy cô gái kia là ai thì sẽ không cần phải căng thẳng như vậy.”
Phó Ân nói vừa dứt câu, Hướng Thần Hy liền lãnh đạm nhìn đến, trực tiếp ép anh ta cúi đầu.
Quay lại Mễ Tình, anh nhìn cô gái đang run rẩy phía trước.
Để chắc chắn hơn, Hướng Thần Hy đã hỏi: “Được rồi, vậy thì cô nói đi, cô gái đó rốt cuộc là ai vậy? Cô ta có quan hệ thế nào với chủ tịch?”
“Tôi...” Mễ Tình hơi lúng túng, cô run rẩy không ngừng: “Tôi...”
Cô phải làm sao đây?
Ngộ nhỡ cô gái đó thật sự là người của đối thủ cạnh tranh cử đến, mạo nhận bản thân là em gái chủ tịch đến đây nhằm mục đích có được tin tức từ tập đoàn, không phải chuyện này trở nên rất phức tạp rồi sao?
Cô nên làm gì thì mới phải?
Một phút, rồi hai phút trôi qua, Hướng Thần Hy chờ đợi gần như mất kiên nhẫn, anh tức giận quát tháo: “Thái độ của cô như vậy, xem ra là không có bất kỳ thông tin gì về người này, tại sao cô có thể thiếu cẩn trọng như vậy? Cô có biết hậu quả của việc vô trách nhiệm này không? Nếu nghiêm trọng, nó có thể khiến cô bị kỷ luật, thậm chí là đuổi việc, cô chưa từng nghĩ qua hậu quả của chuyện này hay sao?”
“Phó, phó chủ tịch... ” Mễ Tình kinh hãi cúi gập đầu, cô cuống quít hối lỗi: “Thành, thành thật xin lỗi phó chủ tịch. Tôi, tôi vốn cho rằng bởi vì cô nhóc đó là em gái chủ tịch, cho nên, cho nên đã không làm theo trình tự để con bé vào trong, tôi thành thật xin lỗi vì sự vô trách nhiệm của mình. Phó chủ tịch, anh có thể kỷ luật tôi, nhưng xin anh, anh đừng đuổi việc tôi được không? Phúc lợi của tập đoàn đối với nhân viên chúng tôi mà nói rất tốt, tôi không muốn bởi vì sự vô trách nhiệm của mình mà đánh mất công việc tốt như vậy. Phó chủ tịch, hy vọng anh có thể cân nhắc lại.”
Em gái, hai chữ này thoáng qua đã khiến cơ mặt Hướng Thần Hy cứng đờ, anh hoàn toàn không để tâm Mễ Tình trình bày nhiều như vậy.
Kỳ lạ, Tổ Hân hiện giờ không ở đây, tại sao Mễ Tình lại nhắc đến con bé? Không đúng. Mễ Tình từng gặp qua Tổ Hân, cô ta nắm rõ thân phận con bé hơn ai hết, không thể nào ngờ nghệch như hiện nay, trừ phi...
Lẽ nào...
Toàn thân Hướng Thần Hy chấn động, hô hấp anh có chút không ổn định khi nghĩ đến.
“Con bé...” Tim anh thoáng đập rộn, có cả vui mừng, cũng có cả khẩn trương bên trong đó, cảm giác này rất kỳ lạ.
Anh làm sao thế này?
Tại sao lại căng thẳng đến vậy?
Không được, anh phải giữ bình tĩnh.
Hướng Thần Hy hít thở sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi hỏi Mễ Tình một câu: “Hiện giờ con bé đang ở đâu?”
“Dạ?” Mễ Tình hơi kinh ngạc, cô trố mắt nhìn đến Hướng Thần Hy, tự hỏi vừa rồi cô không nghe nhầm chứ?
Trước đó còn gắt gỏng, hiện nay lại dịu dàng, là cùng một người sao?
Cô không thể tin nổi.
“Tôi hỏi cô, con bé bây giờ đang ở đâu?” Hướng Thần Hy không quan tâm biểu cảm Mễ Tình dành cho anh hiện nay là gì, bất ngờ cũng được, cho rằng anh biến thành người khác cũng được, anh chỉ muốn biết con bé đang ở đâu mà thôi: “Trả lời cho tôi biết, Tiểu Như con bé đang ở đâu?” Hướng Thần Hy chờ đợi mất kiên nhẫn lại hỏi, từng câu từng chữ chắc nịch trong kẽ răng vung ra. Anh điên rồi, anh thật sự sắp điên rồi.
“Dạ...” Mễ Tình bị Hướng Thần Hy dọa sợ, cô không dám nghĩ nhiều, lắp bắp trả lời anh: “... Thưa, thưa phó chủ tịch, tôi, tôi không chắc hiện giờ con bé vẫn còn ở khu vực thang máy, bởi vì thời gian trôi qua cũng...”
Cũng đã rất lâu rồi, có thể hiện giờ bọn họ đã gặp nhau. Chỉ là, Hướng Thần Hy phía trước đã không chờ được nữa, trước khi nghe Mễ Tình nói hết, anh ta đã đi khỏi.
Phó Ân ngay lập tức: “...” anh chớp mắt mấy cái.
Phó chủ tịch của anh rốt cuộc đang nôn nóng cái gì vậy kia chứ? Vừa rồi còn nhắc đến Tiểu Như, lẽ nào là...
“À...” Phó Ân bất giác à một hơi, rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề: “Thì ra là như vậy! Phó chủ tịch, anh đúng là si tình mà. Tôi còn lo cả đời này anh sẽ không rung động với ai, lại không nghĩ ra anh từ sớm đã có người trong lòng của mình rồi, tôi đúng là khờ thật mà!”
Mễ Tình nghe Phó Ân phía trước cô lẩm nhẩm, lấy làm hiếu kỳ hỏi: “Nè, anh đang nói gì vậy?”
Phó Ân giật mình, anh quay lại, đem mắt nhìn Mễ Tình hồi lâu, rốt cuộc cũng khen cô: “Lần này cô đúng là trong họa được phúc mà. Tôi chắc chắn phó chủ tịch trong chuyện lần này không những không kỷ luật cô, mà còn thưởng cô hậu hĩnh là đằng khác.”
Mễ Tình nghe không ra: “Ý của anh là gì?”
Phó Ân không tiện giải thích nhiều với cô, anh cười nói: “Sau này cô tự khắc sẽ biết được mà thôi!”
Cho đến khi bóng lưng Phó Ân ngày càng xa tầm nhìn của cô, Mễ Tình vẫn không hiểu được mấy lời mà anh ấy đã nói, cô tự nhủ trong miệng: “Rốt cuộc bọn họ có chuyện gì vậy nhỉ?”